DMCA.com Protection Status
Hiển thị các bài đăng có nhãn truyen les hay. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn truyen les hay. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Hai, 23 tháng 6, 2014

_Phản ứng nhanh lắm – cô nheo mắt giựt tay lại
_Cô là một cảnh sát mà lại không tôn trọng người dân , tôi có thể kiện cô đó – cậu toát mồ hôi nhưng vẫn tỏ ra bình thản
_Giọng nói cậu rất giống một người nên tôi muốn xem mặt thôi – cô đứng lên nhìn cậu
_Giọng nói giống nhau không có nghĩa là gương mặt giống nhau – cậu nói
Ông trùm từ phòng khẩu cung đi ra , cậu cùng ông ta ra về
_chúng ta vào phòng họp – cô ra lệnh
Phòng họp
_Mọi người có nhìn thấy tên mặt nạ lúc nãy – cô bắt đầu cuộc họp
_Thì sao thưa madam – Dung nói
_Là tên hôm trước tôi nói với madam – Hùng nói
_Đúng , hắn có vẻ rất đáng nghi , lúc nãy tôi có ý định tháo mặt nạ hắn xuống phản ứng của hắn rất nhanh
_Phản ứng nhanh thì có gì lạ hả madam
_Phản ứng nhanh không lạ nhưng cách hắn bắt lấy tay tôi cùng ánh mắt sắc lạnh của hắn thì tôi nghĩ hắn là một sát thủ bên cạnh tên Long , tôi muốn mọi người chia nhau theo dõi hắn có thể hắn liên quan đến vụ án này và mấy vụ trước nữa
Cả buổi chiều ngồi trong phòng làm việc cô chẳng tập trung được
“Hắn rất giống Thiên , không lẽ , Không Thiên không thể là người của xã hội đen được . Thiên là doanh nhân mà , ánh mắt sắc lạnh của hắn đúng rồi ánh mắt của Thiên không như vậy” cô đang nghi ngờ người yêu mình
Cô quyết định thử người yêu của mình , cậu đoán trước được điều đó nên đã qua mặt được cô , cô yên tâm và không còn nghi ngờ cậu nữa
Số người bị cậu giết ngày càng nhiều , và cô luôn phải đau đầu tìm ra hung thủ nhưng gần 3 năm rồi mà hồ sơ những vụ án đó cũng vẫn chưa đóng lại . Đội cảnh sát vẫn luôn theo dõi tên mặt nạ nhưng ko có manh mối gì , chỉ cần đi theo cậu một đoạn là đã bị cắt đuôi .
Hôm nay là kỉ niệm 3 năm quen nhau của cô và cậu , cậu chuẩn bị ở nhà và nấu rất nhiều món cô thích . Ăn xong cậu cùng cô uống ít rượu rồi ngồi ở phòng khách xem tivi , cô ngồi vào lòng cậu bỗng cô ngước lên hôn lên môi cậu dùng hai tay quàng qua cổ cậu . Cậu bất ngờ nhưng rồi cũng phối hợp cùng cô , một lúc lâu cô buông cậu ra . Cậu và cô nhìn nhau với khoảng cách cực gần , cậu cười
_Mình… um…ơ – cô định nói gì đó mà mặt đỏ như gấc
_Hửm – cậu nhướng mày
_Em…muốn là … của…anh – cô nói xong vùi đầu vào hỏm cổ của cậu
Cậu cười rồi hỏi
_Em suy nghĩ kĩ chưa
Cô đỏ mặt gật gật đầu , cậu bế xốc cô lên phòng ngủ . Đặt cô xuống giường cậu cuối xuống hôn môi cô sau đó xuống cổ , cô hơi nhột nên bật cười . Nối tiếp sau đó là những tiếng rên của cô , đêm nay cô chính thức trở thành người đàn bà của cậu
Ánh nắng chiếu qua cửa sổ gọi vào mặt làm cậu tỉnh giấc , mở mắt ra thấy cô đang ôm mình ngủ rất ngon cậu không nỡ đánh thức nên cứ nằm im đó ngắm cô ngủ . Nằm một lúc cậu nhìn đồng hồ gần 8 giờ mấy sáng , cậu gọi cô dậy vì cả hai còn phải đi làm
_Em dậy đi , trễ rồi – cậu lay vai cô
_Cho em ngủ chút đi , mệt quá à – cô xoay lưng lại với cậu chùm chăn qua khỏi đầu , cậu chỉ biết cười trừ với sự làm biếng của cô , vào nhà tắm rửa mặt thay đồ xong đi ra mà cô vẫn chưa chịu dậy
_Dậy đi cô nương , trễ giờ làm rồi kìa – cậu kéo kéo cái chăn của cô
Cô bị cậu phá giấc ngủ nên đành ngồi dậy , cậu vén vài sợi tóc đang rối bù trước mặt cô
_Đồ đáng ghét , phá giấc ngủ người ta – cô nhăn mặt nhìn cậu
_9 giờ đến nơi rồi nè thấy không – cậu mở điện thoại đưa trước mặt cô
_Chết rồi trễ gần cả tiếng rồi – cô tung chăn nhảy ra khỏi giường mà quên mất là mình không mặc đồ , rồi chợt nhớ cô đỏ mặt khi thấy cậu đang nhìn mình
_Ai cho nhìn , quay chỗ khác mau – cô lượm nhanh cái đầm mình mặc hôm qua lên che lại
Cậu cười đi lại chỗ cô ghé tai cô nói nhỏ “Hôm qua cũng đã thấy hết rồi, rất đẹp” cậu nói xong cười lớn , làm cô ngượng đẩy mạnh cậu té xuống giường rồi gom đồ chạy vào nhà tắm , còn cậu chĩ biết lắc đầu
Cậu đưa cô đến sở rồi chạy xe đến công ty . Cô vừa bước vào sở thì có rất nhiều cặp mắt đổ dồn về phía cô
_Sao nhìn tôi dữ vậy – cô nhìn lại bọn họ
_Tụi em thấy lạ - Mỹ nói
_Lạ gì ? – cô dùng ánh mắt khó hiểu nhìn Mỹ
_Lạ là từ hồi biết madam đến giờ đây là lần đầu tiên madam đi làm trễ - Dung nói tiếp
_Tào lao quá mấy cô , vào họp nè – cô nói
Phòng họp
_Mọi người có manh mối gì về tên đeo mặt nạ thì lần lượt nói đi – cô ngồi vào ghế
_Chúng ta theo tên này lâu rồi nhưng những thứ chúng ta biết về hắn chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay – Hùng nói
_Vậy anh có manh mối gì về hắn nói cho mọi người cùng nghe – Cô nhìn về phía Hùng
_Chúng tôi điều tra và biết được hắn là con riêng của vợ tên Long , từ nhỏ tên Long đã không thích hắn – Hùng đứng lên nói
Dung tiếp lời
_Được biết bọn đàn em kêu hắn bằng cậu Min , nhưng trong xã đoàn không ai biết gương mặt thật của hắn , hắn từng giết hai người ở vũ trường nhưng cấp trên của chúng ta không hề ra lệnh truy cứu việc đó
_Theo như lời mọi người thì tên Long xem con riêng của vợ mình như cái gai trong mắt – cô nói
_Có thể nói vậy – Hùng nói
_Nhưng để cái gai này bên người và không nhổ bỏ tôi nghĩ đây không phải cá tính của hắn – cô chống cằm nói
_Tôi cũng nghĩ vậy nhưng tên Min bây giờ rất được hắn tin tưởng , mọi công việc ở xã đoàn đều do tên Min quản lý , còn tên Long đang bị một người phụ nữ tên Trân hớp hồn . Mọi người trong xã đoàn đang rất bất mãn với hắn – Hùng nói
_Mọi công việc do tên Min quản lý , xã đoàn bất mãn với tên Long …vậy anh nghĩ nếu tìm một người khác lên thay tên Long nắm quyền thì ai sẽ được chọn – cô suy nghĩ
_Đương nhiên là tên Min – cả đội đồng thanh
_Mọi người tiếp tục điều tra tên Min này cho tôi , giải tán – cô kết thúc cuộc họp quay về phòng làm việc
Cậu trong thân phận của tên Min ngồi đợi ai đó trong một căn phòng riêng biệt của một quán bar
_Đợi em lâu chưa – Một cô gái đi vào ngồi lên đùi cậu
_Cũng không lâu lắm – cậu cười một bên
Không nói gì thêm cô gái vòng tay qua cổ cậu kề sát mặt và hôn lên môi cậu ,cậu cũng hòa nhịp theo cô gái đó , nụ hôn kết thúc cậu hỏi
_Lão già đó sao rồi
_Vẫn mê em như điếu đổ , kế hoạch của Min sắp thành công rồi đó – cô ta vuốt ve mặt cậu
_Em cầm viên thuốc này bỏ vô rượu cho ông ta uống – Một tay ôm eo cô gái đó , một tay cậu móc trong túi ra một viên thuốc , cô gái cầm viên thuốc bỏ vào túi xách rồi nhìn cậu
_Em muốn , giúp em nha , lão già đó chẳng làm em vui được gì hết – cô ta cầm tay cậu đang để trên eo mình để lên ngực . cậu chỉ cười rồi hưởng ứng theo xoa nắn vùng ngực của cô ta . Môi cậu và môi cô ta dính chặt vào nhau , đỡ cô ta nằm xuống ghế giúp cô ta giải tỏa ham muốn xong cậu không quên dặn dò chuyện việc thuốc một lần nữa rồi mới đi
_Xử xong lão già đó , em sẽ được ở cạnh anh rồi – cô ta nhìn theo hướng cậu đi nói nhỏ
Cậu thay đồ rồi đến sở làm đón cô , còn sớm nên cậu ghé tiệm hoa mua một bó hoa hồng xanh cô thích . Cô tan sở đi về cùng mấy đồng nghiệp , vừa ra ngoài thấy cậu đang cầm bó hoa đợi mình cô đỏ mặt , còn đồng nghiệp thì buông lời trêu ghẹo
_Ê , ê người yêu madam kìa , mua hoa cho madam luôn lãng mạn quá
Cô chỉ biết đi nhanh ra chỗ cậu , nhận hoa từ cậu rồi nhanh lên xe , cậu lái xe đi một quãng đường mà thấy cô vẫn còn đỏ mặt nên nói
_Sao vậy madam của tui
_Không sao , chạy xe đi
Cậu cười rồi chăm chú lái xe , cậu lái xe về nhà cô , cô thay đồ rồi đi mua đồ về nấu ăn , nhìn cô bận rộn như một bà nội trợ , cậu theo cô vào bếp phụ nhưng thật chất có phụ gì đâu , hết ôm rồi hôn cô làm cô phải đẩy cậu ra phòng khách cấm cậu bước xuống bếp khi chưa có lệnh của mình . Cậu đành bật tivi coi đang coi thì điện thoại cậu reo
_Alo – cậu bắt máy
_Cậu Min ông trùm , ông trùm có chuyện rồi
_Chuyện gì – cậu tỏ vẻ lo lắng
_Cậu đến biệt thự ngay đi
_Được tôi đến liền – cậu cúp máy rồi cười
Cô định ra kêu cậu vào ăn cơm nhưng lại vô tình nghe được cuộc nói chuyện điện thoại của cậu , cô ngạc nhiên trước sự thay đổi gương mặt của cậu lúc đầu là lo lắng , sau đó lại cười nhưng nụ cười rất nham hiểm , lòng cô bất an
_Cơm xong rồi vào ăn đi anh – Cô cố tỏ ra bình thường nhất có thể , để cậu không phát hiện
_Anh có việc phải đi liền , em ăn đi , chắc xong anh về nhà luôn – cậu nói
_Nhớ kiếm gì ăn đó – cô cười
Cậu ra xe chạy đi , cô cũng ra lấy xe của mình chạy theo cậu , cô luôn giữ khoảng cách với xe cậu . chạy được một đoạn khá xa xe cậu dừng lại bên đường khoảng 5 phút sau đó chạy tiếp . Cô theo cậu đến một ngôi biệt thự , xe cậu chạy vào trong , cô xuống xe núp ngoài cửa . Cô như ngã quỵ vì người vừa bước ra khỏi chiếc xe của cậu là tên Min , đầu óc cô trống rỗng , cô đi nhanh ra xe chạy thật mau về nhà . Vào nhà cô ngồi sụp xuống nền đất , nước mắt cô rơi
_Thiên và tên Min là một , tại sao lại như vậy – cô bần thần ngồi đó , cô không tin vào những gì mình thấy
Còn cậu vừa vào biệt thự là một tên dắt cậu lên ngay phòng của ông trùm . Vào phòng cậu thấy có một bác sĩ đang nói gì đó với cô gái hôm trước cùng cậu ở bar
_Trân…ông trùm bị gì vậy – việc ông trùm sẽ nằm liệt như vậy cậu đã biết trước nhưng đóng kịch phải đóng cho đạt
_Bác sĩ nói là anh ấy sẽ bị liệt vĩnh viễn vì bị tai biến – Trân phối hợp cùng cậu , để hoàn hảo hơn cho vở kịch của cả hai cô ta còn rưng nước mắt
Sau một tuần việc tên trùm Bảo Long bị liệt cậu được mọi người trong xã đoàn đưa lên làm người nắm quyền thay thế hắn . Cô từ khi biết sự thật về cậu thì vẫn tỏ ra bình thường nhưng bên cạnh đó cô âm thầm theo sau điều tra cậu . Đêm nào cô cũng khóc , một madam cứng cỏi  , mạnh mẽ nhưng rồi cũng phải khóc vì tình . Cô đau , rất đau , nếu cậu không đi sai con đường đó thì cô có phải đau thế này không . Cô đích thân cùng đòng nghiệp theo dõi tên Min . Từ ngày có cô đi theo đội cảnh sát không còn bị mất dấu tên Min như trước nữa . Cả tổ ai cũng ngạc nhiên vì cô rành rỏi những nơi mà tên Min đi , chỉ cần đứng ở đâu thì sẽ gặp hắn cô cũng đều biết .
Phòng họp sở cảnh sát
_Thời gian này có madam đi theo mà chúng ta không còn bị cắt đuôi nữa ,hắn ta đi đâu madam đều biết  , nhờ vậy mà chúng ta có rất nhiều manh mối – Dung nói
_Theo hắn ta lâu như vậy mọi người có nhận ra được hắn thật chất là ai không ? – mặc dù từ hắn cô dùng gọi tên Min trước đây là bình thường nhưng khi biết tên Min là cậu cô dùng từ đó sao thấy nghẹn ở cổ
_Hắn là ai thì chúng đối với chúng ta vẫn còn là ẩn số - Hùng nói
_Sai , thật ra thì hắn đã lộ chân dung ra rồi – cô nói
_Madam biết hắn là ai  - cả tổ đồng thanh
Cô gật đầu , điều cô sắp nói ra như bóp nghẹt tim cô
_Hắn chính là doanh nhân trẻ Nhược Thiên
Tất cả mọi người trong phòng họp đều ngạc nhiên , ai cũng sợ mình nghe lầm
_Nhược Thiên là người yêu madam mà , madam chị có lầm không – Mỹ lên tiếng
_Đó là sự thật , trong tay tôi có đủ bằng chứng , chứng minh hắn chính là sát thủ giết hàng loạt người và buôn bán ma túy , tối nay chúng ta sẽ phục kích và bắt hắn , mọi người chuẩn bị đi – cô ra lệnh
_Madam chị thật sự ổn chứ - cả đội lo lắng cho cô
_Tôi ổn , mọi người ra ngoài đi – cô lấy tay che đi gương mặt của mình
Mọi người ra ngoài hết , chỉ còn cô ngồi lại , cô khóc
_Em yêu anh rất nhiều , nhưng những tội ác anh gây ra em không làm khác được
Tối nay cậu có một kế hoạch , cậu chạy đến biệt thự của tên trùm Bảo Long , lên phòng hắn thấy Trân đang giúp hắn uống thuốc
_Có uống thì ngày hôm nay ông cũng sẽ chết thôi – cậu kéo cái ghế gần đó ngồi xuống móc khẩu súng trong người ra
_Mày , mày muốn gì – ông ta lo sợ
_Tôi muốn tiễn người cha trời ơi như ông xuống suối vàng một đoạn thôi – cậu châm một điếu thuốc
_Tao không tin mày dám giết tao , dù gì tao cũng từng là ông trùm mày giết tao mày sẽ không còn chỗ đứng trong xã đoàn – ông ta cố gắng bình tĩnh
_Haha , ông nghĩ bây giờ mọi người trong xã đoàn còn coi trọng ông – cậu đứng lên cười lớn
_Mày…-ông ta nhìn cậu
_Tôi đợi ngày này lâu lắm rồi – cậu chĩa súng vào ông ta
_Khoan Min , cũng phải để ông ta trăn trối chứ - Trân ngồi im nãy giờ bất ngờ đến đứng cạnh cậu nói
_Con đàn bà này..thì ra tụi bây có mưu tính từ trước – ông ta nói
_Hahaha , ông biết thì đã quá trễ rồi , thôi để tôi nói cho ông biết để ông chết còn nhắm mắt – cậu ôm vai Trân cười lớn rồi kể kế hoạch của mình cho ông ta nghe
_Xong rồi , lên đường vui vẻ - cậu cười định nổ súng bắn ông ta thì cửa phòng bị đạp mạnh
_Nhược Thiên , cậu đã bị bắt , đầu hàng đi – là tiếng của cô , cô đang chĩa súng về phía cậu
_Thì ra cô đã biết thân phận của tôi từ lâu , được – cậu cười đểu tháo mặt nạ xuống
Cả đội cảnh sát bây giờ mới dám tin lời cô nói là thật , nhân lúc cô đang lơ là cậu đánh rớt khẩu súng của cô rồi bắt cô làm con tin
_Tụi bây nổ súng đi , cô ta sẽ chết chung với tao hahah – cậu không còn là Nhược Thiên nữa , ánh mắt của cậu giờ như một con thú dữ
_Cậu không được làm bậy , cô ấy dù gì cũng là người yêu của cậu , cậu nỡ làm bị thương cô ấy sao – Hùng nói
_Người yêu , là sao vậy Min , không phải anh chỉ yêu em thôi sao – Trân níu cậu
_Cô chỉ là con cờ của tôi , giờ thì tạm biệt – “Đoàng” cậu bắt vào đầu cô gái xấu số
_Cậu … - Hùng la lớn
_Tôi sao , dám giết người trước mặt cảnh sát à – cậu cười chĩa cây súng sang người tên Long kết liễu đời hắn
_Dừng lại đi ,anh đã giết quá nhiều người rồi – cô khóc
_Tụi bây lui ra ngoài – cậu nói với cảnh sát
Vì sự an toàn của cô nên cảnh sát đành nghe theo lời cậu , họ biết bây giờ cậu như một con thú dữ có thể làm bất cứ điều gì . Cậu kéo cô ra khỏi biệt thự , yêu cầu cảnh sát đưa một tài xế cùng một chiếc xe đến . Cậu bắt tài xế chạy xe đến một chung cư gần đó , đưa cô lên đến sân thượng , buông cô ra
_Anh yêu em , madam xinh đẹp của anh – cậu nhìn cô
_Dừng lại đi , em không muốn nhìn thấy anh như vậy đâu Thiên – cô đứng đối diện cậu
_Anh biết anh không thể quay lại được nữa , anh xin lỗi vì lúc nãy bắt em làm con tin , anh dẫn em đến đây để nói lời sau cùng với em – cậu ôm cô
_ Trở lại là Nhược Thiên của em được không , một người luôn yêu em , và cho em cảm giác bình yên khi bên cạnh – cô cũng ôm cậu khóc
_Anh xin lỗi , anh không thể ở bên cạnh em được nữa , với tội ác của anh , anh biết mình chỉ có một con đường chết , nhưng có chết thì anh vẫn sẽ yêu em , madam của anh
Cảnh sát vừa đến nơi , cô ra lệnh cho họ bỏ súng xuống , dù cứng cỏi đến đâu thì đứng trước người mình yêu nhất thì cũng sẽ yếu lòng . Cậu hôn lên môi cô thật lâu rồi đẩy cô về phía cảnh sát , dùng khẩu súng đang cầm chĩa vào đầu mình bóp cò “Đoàng”
_Thiên ………- cô chạy nhanh lại đỡ lấy cậu nhưng cậu đã chết
_Anh không được chết , em yêu anh Thiên tỉnh lại đi – cô ôm xác cậu khóc thật lớn
Sau ngày hôm đó cô trở nên ít nói hẳn đi , chẳng còn thấy nụ cười nở trên môi của cô nữa , ngoài việc đến sở làm việc thì cô suốt ngày ở nhà , thỉnh thoảng cô sang nhà mẹ cậu chăm sóc bà thay cậu .
Hai năm kể từ ngày cậu mất cô không hề yêu thêm một ai , mặc cho mẹ cậu khuyên cô không nên để lỡ tuổi thanh xuân . Trái tim cô chỉ dành cho một mình cậu và nó không còn chỗ cho một ai khác .
Thấy cô như vậy cả tổ cảnh sát lôi kéo cô đi ăn uống chung với họ để cô quên đi nỗi đau kia , tan sở là họ kéo cô đi , cô đành chiều ý họ . Hôm nay họ vô tỉnh dẫn cô đến nhà hàng ngày trước cậu tỏ tình với cô , lòng cô trùng xuống . Họ chợt nhớ ra nên định đi chỗ khác nhưng cô nhất quyết đòi vào trong , ngồi ở cái bàn ngày trước
_Vẫn như trước không thay đổi nhưng người thì....đã đi rồi – cô bất giác nói
_Madam đừng như vậy – Dung để tay lên vai cô
_Em nhờ quản lí mở bài trót yêu gúp chị được không , chị muốn tìm lại một chút gì đó của ngày hôm đó – cô nhìn Dung
Dung làm theo ý cô , cô thả hồn vào bài hát và nhớ lại gương mặt của cậu ngày hôm đó
“Có chút thương nhớ làn môi nhẹ nhàng
Khi em yên say trong giấc
Có chút yêu dấu chỉ là mơ mộng thôi
Vì anh luôn mong đc có em …
Cô chợt cười một nụ cười hiếm hoi .
---------------------------------HẾT----------------------------------------
_Tao muốn mày về phụ giúp công việc cho tao – Một người đàn ông khoảng năm mươi mấy tuổi nói chuyện với một cô gái tóc ngắn ăn mặc kiểu tomboy ngồi đối diện mình
_Con sẽ không tham gia vào những công việc đó của ba , và không chấp nhận bất cứ điều kiện gì từ ba
_Mày dám , à mà mày cũng không muốn mẹ mày phải chết vì mày chứ , đừng thách tao mày biết tính tao mà – người đàn ông đứng tuổi cười lớn
_Ông , được tôi sẽ chấp nhận nhưng ông hứa không làm hại đến mẹ việc gì tôi cũng   làm-Nhược Thiên ( tên cô gái tomboy ) nói
_Tốt lắm , vậy giờ thì theo tao – ông ta ra lệnh
Nhược Thiên theo ông ta ra xe , tài xế cho xe chạy đến một căn biệt thự nằm biệt lập ở quận 2 rồi dừng lại  . Ông ta lại ra lệnh cho Nhược Thiên theo mình vào trong , bên trong căn biệt thự này có tầm mười mấy người đang nhìn theo hướng cậu .
_Đây là thành viên mới của chúng ta , Nhược Thiên – Người đàn ông nói lớn
_Nhóc này là gì của ông vậy ông trùm – Một người có vẻ mặt dữ tợn hỏi
_Đứa con trời ơi của tôi , Tôi muốn các anh đào tạo nó thành một sát thủ , sau này nó sẽ giúp xã đoàn ta nhiều việc đó
Nhược Thiên là con của Bảo Long ông trùm xã hội đen , từ nhỏ Nhược Thiên đã không được ông ta yêu thương vì trước khi lấy ông ta mẹ cậu đã mang thai với một người đàn ông khác . Ông ta đã giết cha ruột của cậu và bắt mẹ cậu đám cưới cùng ông ta . Nhược Thiên luôn phải chứng kiến mẹ mình bị ông ta hành hạ nên rất hận ông ta nhưng cậu không thể làm gì được . Bản tính cậu hiền lành nên cậu không muốn dính dáng gì tới ông ta nhưng vì bị ép buộc vì thương mẹ nên cậu đành phải trở thành sát thủ theo ý ông ấy .
Tại sở cảnh sát
_Mọi người nghe đây , dạo gần đây có nhiều người bị sát hại mà theo như điều tra thì những người này đều có hiềm khích với xã đoàn của ông trùm Bảo Long , mọi người đến đó hỏi chuyện hắn xem có manh mối gì không – Thanh An madam của sở cảnh sát ra lệnh
_yes madam – cả tổ cảnh sát đồng thanh
Ông trùm Bảo Long đang cùng vài người ăn trưa ở nhà hàng của ông ta thì
_Chào ông – Hùng người đi đầu nhóm cảnh sát nói
_Chào mấy sếp , đến đây có việc gì – ông ta đứng lên nhìn Hùng
_Chúng tôi muốn hỏi ông một số chuyện – Hùng liếc nhìn một người đeo mặt nạ bạc che nửa gương mặt kì lạ
_Sẵn sàng thôi sếp , nhưng nhanh lên vì chúng tôi còn có việc – ông ta cười nhếch môi
_Ông có biết gần đây có rất nhiều người bị giết , mà bọn họ đều là những người có hiềm khích với xã đoàn của ông không – Hùng vào vấn đề
_Thì sao chẳng lẽ sếp nghĩ là do tôi làm – ông ta nói
_Ngoài ông ra tôi chẳng nghĩ được ai cả - Hùng nhìn thẳng mắt ông ta
_Tôi là người dân lương thiện mà sếp , sao lại giết người được  - ông ta nói
_Tốt nhất là không phải – Hùng nói rồi ra hiệu cho nhóm cảnh sát ra về
Sở cảnh sát
_Madam , lúc nãy đến chỗ tên Bảo Long đó tôi nhìn thấy một người rất lạ , tôi chưa hề thấy hắn khi đến nói chuyện với tên Long trước đây , mà có thể ngồi cùng bàn với tên Long gian xảo đó thì không phải là tay vừa – Hùng nói
_Vậy anh nghĩ hắn là ai – Thanh An hỏi
_Tôi cũng không biết nhưng hắn lạ lắm , hắn đeo mặt nạ che đi nửa gương mặt
_Được rồi anh ra ngoài đi
Tại biệt thự của ông trùm Bảo Long
_Mày làm tốt lắm , tao không nhìn lầm mày – Bảo Long nói với người đeo mặt nạ
_Cảm ơn
_Nhưng tao không hiểu tại sao mày cứ đeo cái mặt nạ quái quỷ này làm gì – ông ta nhíu mi
_Tôi không muốn ai biết tôi là một sát thủ , đặc biệt là mẹ , bà luôn tự hào khi biết bây giờ tôi là một doanh nhân trẻ tài giỏi , bà sẽ sốc khi biết tôi làm việc cho ông và đó là điều tôi không muốn thấy – cậu lạnh lùng
_Tùy mày , miễn mày làm tốt công việc là được , tối này có một lô hàng sẽ được chuyển đến tao muốn mày đi nhận , đây là địa chỉ - Bảo Long đưa cho cậu một tờ giấy
Nhược Thiên đã làm việc cho Bảo Long được 3 năm , và công việc của cậu là giết người mà ông ta ra lệnh và khi chiếm được sự tin tưởng của ông ta thì cậu giúp ông ta giải quyết việc trong xã đoàn . Mỗi khi làm việc cho xã đoàn cậu sẽ đeo mặt nạ chính vì vậy ngoại trừ những người trong ngôi biệt thự năm đó thì không còn ai biết gương mặt thật của cậu , còn bình thường thì cậu sẽ là một doanh nhân trẻ tuổi nổi tiếng và tất nhiên không ai biết cậu là con của ông trùm Bảo Long . Trong xã đoàn mọi người gọi cậu là Min chứ không ai biết tên thật của cậu .
Hôm nay là ngày nghỉ cậu cũng không bận việc ở công ty cũng như ở xã đoàn nên cậu lái xe đi dạo rồi vào một quán cà phê ngồi . Đang nhâm nhi cà phê thì có một cô gái bước vào ngồi ở bàn đối diện cậu , cô ta rất đẹp , cậu đã bị cô ta hớp hồn mất rồi .
_Chào cô , cô đi một mình hả - cậu đi sang làm quen
_Ừm tôi đi một mình – cô gái nở nụ cười nhìn cậu
_Tôi cũng đi một mình , mình ngồi chung được không – cậu hỏi
_Tất nhiên – cô lại cười , mỗi lần cô cười là tim cậu đập nhanh
Cậu ngồi xuống ghế đối diện cô
_Tôi là Nhược Thiên – cậu bắt chuyện
_Còn tôi là Thanh An , rất vui được biết Thiên
Cậu cười rồi không biết nói gì nữa
_Thiên đang làm gì ?
_Ừm , Thiên kinh doanh , còn An – Thiên cười
_An là cảnh sát – cô cười
_Wow An giỏi quá , nhưng con gái mà làm cảnh sát nguy hiểm lắm
_Ừm, nhưng mình bắt được nhiều người xấu thì xã hội sẽ tốt hơn đúng không – cô cười
Cả hai cứ ngồi đó nói chuyện đến chiều , cậu và cô lúc đầu còn hơi ngại nhưng nói chuyện một lúc thì như quen từ lâu rồi , cậu hóm hỉnh làm cô phải bật cười suốt
_Thôi cũng trễ rồi Thiên phải về , An cho Thiên số điện thoại được không ? – cậu nhìn cô
_Được 09xxxxxxxx – cô cười
_Thiên nhá qua nha – cậu bấm
_Rồi đó Thiên – cô nói
Cậu lưu tên cô trong danh bạ là “Cảnh sát xinh đẹp”
_Thiên về trước đi , bye Thiên – cô nói
_Ok, hôm nào mình cà phê nữa nha – nói xong cậu đi ra xe
Đang trên đường về thì cậu nhận được điện thoại của Bảo Long
_Mày đang ở đâu – ông ta nói
_Tôi đang về nhà có việc gì ?
_Mày đến biệt thự ngay có nhiệm vụ cho mày
_Ok – cậu cúp máy chạy về nhà thay bộ đồ đen bằng da và đeo mặt nạ
Cậu chạy chiếc moto đến biệt thự
_Tới rồi à – ông trùm xoay chiếc ghế lại
_Ông muốn tôi giết ai – cậu lạnh giọng
_Dạo này vũ trường của mình thường xuyên có người đến phá , tao muốn mày dằn mặt một tên để cảnh cáo tụi kia
_Được – cậu nói xong đi ra ngoài lái xe đến vũ trường do xã đoàn quản lí
Bước vào trong đảo mắt một vòng rồi cậu đến quầy rượu ngồi , châm điếu thuốc quắc một tên đàn em lại nói chuyện
_Ông trùm nói dạo này hay có người đến phá , nó có đây không ? – cậu nói xong đưa điếu thuốc lên miệng hút một hơi
_Dạ , tụi nó thường đến tầm khoảng 7 giờ - tên đàn em nói
Cậu nhìn đồng hồ cũng gần 7 giờ rồi gật đâu ra hiệu cho tên đàn em đi chỗ khác , điếu thuốc gần tàn thì cậu nghe có tiếng la lối , đập phá . Cậu quan sát bọn đập phá một lúc , sau khi xác định được tên đầu xỏ cậu móc cây súng trong áo khoác ra và “Đoàng”. Tên đầu xỏ la lên một tiếng rồi ngã xuống .
_Đại ca , đại ca , má nó , đứa nào – một tên nói
_Là tao – cậu châm điếu thuốc thứ hai
_Mày , chán sống rồi – cả bọn đập phá rút dao định lao tới cậu , cậu giơ súng bắn một tên nữa
_Sao còn đứa nào nữa – cậu nhả khói nói
Không một tên nào dám hé răng chỉ biết đứng im , sợ sệt
_Dọn đi ,dạy cho bọn còn lại một bài học – cậu ra lệnh cho đám đàn em , rồi cất súng đi ra xe chạy đi
Cậu chạy đến một bờ sông rồi dừng xe lại châm tiếp một điếu thuốc , ngồi trên xe nhìn ra bờ sông . Từ ngày quyết định làm việc cho xã đoàn cậu  đã giết không biết bao nhiêu mạng người mặc dù cậu không muốn làm việc đó .
Cậu và madam Thanh An ngày càng thân , thỉnh thoảng cả hai hẹn nhau đi ăn hay cà phê . Ở bên cô cậu cảm thấy rất bình yên không có lo toan , không có nghỉ ngợi , còn cô khi ở bên cậu không lúc nào là không cười cậu luôn biết pha trò chọc cười người khác . Ở sở cảnh sát , có rất nhiều chàng mê đắm cô , ai cũng muốn một lần lọt vào mắt xanh của cô nhưng cô chẳng ưng ai hết . Nhưng dạo gần đây đồng nghiệp ở sở thấy cô cười nhiều hơn ,lâu lâu đọc tin nhắn của ai đó mà cô cứ cười cả ngày
_Madam có tình yêu rồi mọi người ơi – Dung cấp dưới chọc khi thấy cô đọc tin nhắn rồi cười
_Dung nói gì đó – cô lườm Dung rồi cười
_Em nói madam có tình yêu nên cười cả ngày – Dung cười lớn
_Ai có phước vậy madam , sao không giới thiệu – Hùng hùa theo
_Nói bậy bạ gì đó – cô đỏ mặt
_Nói bậy bạ mà trúng lum la đó nha – Dung nói rồi cả đội cười lớn
_Làm việc mau , không tôi đuổi bây giờ - cô nói
_Thôi đừng chọc madam nữa , madam đỏ mặt hết rồi kìa – Một đồng nghiệp lên tiếng
Hôm nay là tháng thứ 8 cậu và cô quen nhau , cậu quyết định tỏ tình với cô , chuẩn bị xong cậu nhắn tin cho cô
<<Madam xinh đẹp tối nay mình đi ăn nha  >>
Cô đang coi hồ sơ thì nhận được tin nhắn của cậu
<<Ok  >> - cô vừa nhắn vừa cười
7 giờ tối cậu lái xe đến trước nhà cô , lấy điện thoại ra gọi
_Đợi An 5 phút – Cô bắt máy
_Ok – “đúng là con gái” cậu nghĩ thầm
Cuối cùng cửa nhà cô cũng mở
_Xin lỗi , đợi lâu không ? – cô vừa khóa cửa vừa nói
_Không lâu lắm – câu mở cửa xe cho cô
_Mình đi đâu ăn – cô hỏi khi đã yên vị trong xe
_An cứ ngồi yên còn đi đâu cứ để Thiên lo – cậu lái xe đi
_Đừng đem tui đi bán đó – cô chọc cậu
_Cho tiền cũng không dám làm vậy với madam – cậu chọc lại rồi cả hai cùng cười
Đến nơi cậu xuống xe mở cửa cho cô , cậu nắm tay cô đi vào trong , mặc dù đi chơi với nhau rất nhiều lần nhưng đây là lần đầu tiên cậu nắm tay cô , nên làm tim cô loạn nhịp .
_An ngồi đây đợi Thiên nha – cậu kéo ghế cho cô
Cô nghe lời ngồi đợi
_Madam đi đâu đây – thì ra là đám đồng nghiệp của cô hôm nay rủ nhau đi ăn ở đây
_ưm... đi ăn với bạn , mọi người cũng ăn ở đây hả - cô nói
_Nghe nói đồ ăn ở đây ngon nên cả bọn rủ nhau đi ăn , định rủ chị mà lúc tan ca không thấy chị - Dung nói
_Vậy sẵn gặp nhau thì ngồi chung bàn luôn cho vui ,bạn chị ra giờ nè – cô cười
_Cũng được , tụi này không khách sáo đâu nha  - Hùng nói
Cả đám vừa ngồi xuống thì ở đâu có tiếng nói
_Hôm nay nhà hàng chúng ta có một vị khách muốn tỏ tình với người trong lòng mình bằng một bài hát mọi người giúp cậu ta nha – Tiếng vị quản lí nhà hàng vừa dứt thì giai điệu bài hát trót yêu vang lên , sau đó một giọng hát cất lên
 “Có chút bối rối chạm tay anh rồi
 Vì anh đang mơ giấc dịu dàng
Có chút tan vỡ chạm môi anh rồi
Vì em yêu chỉ yêu mùa ghé thôi

Có chút thương nhớ làn môi nhẹ nhàng
Khi em yên say trong giấc
Có chút yêu dấu chỉ là mơ mộng thôi
Vì anh luôn mong đc có em
Người nói yêu anh đi, người nói thương anh đi
Để cho con tim này đừng ngóng trông hao gầy
Hãy đến bên anh đi, để cho tình trọn vẹn chúng ta
Vì nơi con tim này luôn có , tình yêu dấu kín cùng thương nhớ.....cho em”
Mọi người ai cũng chăm chú nghe , ai cũng tò mò muốn biết mặt người hát , bên bàn cô đồng nghiệp cô cũng đang bàn tán
_Ai được tỏ tình vậy ha , tò mò quá – Dung nói
_Nhân vật chính chưa xuất hiện nữa
_Mà hát hay quá ha , ngưỡng mộ quá – Dung tỏ vẻ ngưỡng mộ
Đến khi lặp lại đoạn
“Người nói yêu anh đi, người nói thương anh đi
Để cho con tim này đừng ngóng trông hao gầy
Hãy đến bên anh đi, để cho tình trọn vẹn chúng ta
Vì nơi con tim này luôn có , tình yêu dấu kín cùng thương nhớ.....cho em.”
Cậu cầm bó hoa đi đến chỗ cô , cô đang nghe đám đồng nghiệp nói chuyện về người được tỏ tình nên không biết được cậu đi đến . Cậu hát xong câu cuối cùng đưa bó hoa đến trước mặt cô , làm đồng nghiệp và cô đều ngỡ ngàng
_Làm bạn gái Thiên nha  - hai tay đưa hoa trước mặt cô cậu cười
_Người được tỏ tình là madam kìa mọi người – cả bọn đồng thanh la lên rần rần
Cô bị đứng hình không nói nên lời , mọi người thấy cậu cầm bó hoa chờ câu trả lời của cô nên cùng đồng thanh
_Nhận lời đi ….nhận lời đi
_An – cậu gọi cô
Cô bình tĩnh lại đứng lên nhận hoa của cậu rồi gật đầu . Cậu vui mừng ôm cô vào lòng nói
_Thiên yêu em – rồi hôn lên môi cô một cái
Cậu mời tất cả mọi người có mặt ở nhà hàng một bữa ăn thả ga , suốt buổi đám đồng nghiệp cứ chọc cô , còn cậu thì ngồi cười miết
_Cảm ơn em – đứng trước cửa nhà cô cậu nói
_Cảm ơn chuyện gì
_Em đồng ý làm bạn gái Thiên – cậu cầm tay cô
_Kêu người ta bằng em mà còn xưng Thiên là sao – cô nhìn cậu
_Chứ muốn xưng hô sao
_Kêu em phải xưng anh , mà nói nè chỉ xưng anh với mình tôi thôi đó , xưng với người khác là chết với tôi – cô bá đạo
_Tuân lệnh madam – cậu đứng nghiêm đưa tay lên trán với tư thế chào
_Khuya rồi về cẩn thận đó – cô ngắt nhẹ mũi cậu
Vừa định chào tạm biệt cô thì cậu có điện thoại , nhìn màn hình cậu chau mày ra hiệu cho cô vào nhà còn mình leo lên xe nghe điện thoại , vừa nghe vừa chạy xe
_Tôi nghe
_Tao muốn gặp mày
_Ok – cậu tắt máy lôi mặt nạ cùng áo khoác đen để sẵn trong xe mặc vào
Tại biệt thự
_Tôi tới rồi
_Tao muốn mày đi xử thằng Quang điên và lấy lại số hàng nó ăn cắp
_Được – cậu không chạy chiếc xe hơi mình vừa chạy đến mà lấy một chiếc moto được đậu dưới biệt thự chạy đi
Chung cư xxxx
*cộc cộc*
_Ai đó – tiếng của một người đàn ông
*Cộc cộc* , tiếng gõ cửa vẫn vang lên , người đàn ông vừa ra mở cửa cậu nhanh tay bóp cổ người đàn ông , dùng tay còn lại đóng cửa khóa chốt
_Cậu Min ….cậu …cậu..muốn ..gì – người đàn ông nói
_Đơn giản đưa số hàng mày lấy của ông trùm đây – cậu đẩy người đàn ông vào tường nới lỏng tay đang bóp cổ hắn ra để hắn nói chuyện
_Số hàng nào tôi không biết
_Nói – cậu lại bóp chặt tay hơn
_N..ói…tô..i ..n..ói
_Ở đâu  - ánh mắt cậu như con thú dữ không còn là Nhược Thiên của bình thường
_Tô..i …đi…lấ..y
Cậu bỏ tay ra cho hắn đi lấy , cậu theo hắn vào phòng ngủ , chợt hắn quay lại
_cậu hứa không được giết tôi – hắn sợ dệt
Cậu không nói gì chỉ trừng mắt nhìn hắn , hắn lấy trong tủ ra một bao đen , cậu ra hiệu cho hắn mở ra . xác định đúng là số hàng ông trùm cần , cậu rút dao đâm vào cổ họng hắn rồi cất con dao cùng bịch đen vào người rồi bình thản đi xuống lấy xe chạy về biệt thự
_Của ông đây – cậu quăng bịch đen lên bàn
_Làm tốt lắm
Xong nhiệm vụ cậu ra xe lái cởi áo khoác , mặt nạ và bao tay cất đi . Về nhà mở điện thoại lên cậu nhắn tin cho cô
<<Ngủ chưa madam>>
Đang xem tivi thì cô nhận được tin nhắn
Cô cười rep lại << Chưa ngủ , mới về nhà hả ? >>
<<Về lâu rồi nhưng điện thoại hết pin nên giờ mới nhắn >>
Cậu rót rượu vừa uống vừa nhắn tin với cô , đến gần sáng cả hai mới chịu ngủ
Đang ngủ chợt điện thoại cô reo
_Alo tôi nghe – giọng cô ngái ngủ
_Madam có án mạng ở chung cư xxxx
_Tôi đến liền – vừa nghe có án mạng cô liền tỉnh ngủ , chuẩn bị thật nhanh chạy đến hiện trường vụ án
Chung cư xxx
_Nạn nhân là ai ? – cô hỏi
_Quang điên , là một trong số đàn em của Long gian xảo
_Ai phát hiện ra cái xác – cô nói

_Thưa madam là tôi , sáng nay tôi đến tìm ba tôi thì thấy cửa không khóa nên tôi vào nhà thì phát hiện – một cô gái lên tiếng mà mắt ngấn lệ
Sở cảnh sát
_Hùng cậu phụ trách lấy khẩu cung con gái nạn nhân , tôi sẽ dẫn đội đến chỗ tên Bảo Long
Cô đến chỗ ông trùm , vừa thấy cô Bảo Long tỏ ra như không biết chuyện gì
_Ô , lâu quá mới gặp madam
_Quang điên , đàn em của ông vừa mới bị giết – cô nhìn hắn
_Ai giết nó – ông ta làm bộ ngạc nhiên
_Chúng tôi đang điều tra , tôi đến đây mời ông về sở để lấy khẩu cung - cô nhìn một lượt những người đang ngồi cùng bàn với hắn ta , rồi dừng lại ở người đeo mặt nạ nửa mặt
_mày đi theo tao – ông ta chỉ Nhược Thiên , cậu đi cùng ông ta đến sở cảnh sát  . Cậu ngồi bên ngoài còn ông ta thì vào phòng lấy khẩu cung .
Việc lấy khẩu cung do một người khác làm , còn cô thì ngồi bên ngoài xem những thứ tìm được ở hiện trường vụ án . Đang xem thì cô cảm giác được hình như có người nhìn mình , ngước lên cô chạm mặt với tên đeo mặt nạ
_Lính mới của tên Long à – cô đi lại ngồi kế bên tên mặt nạ
Cậu im lặng không nói gì , mục đích của cô là muốn moi một số chuyện từ tên mặt nạ này
_Bị điếc à , có nghe tôi hỏi không – cô khích hắn
_Tôi không bị điếc thưa madam – đối diện với cô trong một thân phận khác cậu rất bối rối rất sợ cô phát hiện . Cô chợt sững người vì giọng nói sao quen quá
_Bỏ mặt nạ ra tôi xem được không – cô muốn xác minh việc gì đó
_Tôi không tháo nó xuống được – Mặt cậu lạnh lại để cô không phát hiện
_vậy để tôi giúp – cô đưa tay lên định tháo mặt nạ xuống cậu phản ứng nhanh chụp tay cô lại rồi đứng lên
tôi là một les , tôi biết điều này khi học lớp 6 lúc mà trái tim đang có một sự thay đổi về cảm xúc . tôi không thích con trai tôi thích con gái thậm chí là yêu khi đó tôi chỉ biết sợ hãi và lẩn trốn thu mình vào vỏ ốc lựa chọn cho mình cách giấu diếm nhưng trái tim ngang bướng của tôi lại luôn xao động bởi những người con gái . tôi cũng đã từng trải qua một vài mối tình với một số chàng trai nhưng cái gì dễ đến thì cũng dễ đi , những mối tình của tôi thường kết thúc một cách chớp nhoáng . trái tim của tôi không chịu dừng chân lại cho tới khi tôi biết em .

em là một người con gái luôn âu sầu . tôi và em quen nhau qua một trang mạng xã hội . chúng tôi ở cùng một thị trấn . em đảm đang , dịu dàng và luôn quan tâm tôi . không biết từ khi nào hình bóng của em đã in sâu vào trái tim tôi từng chút từng chút một cho khi không còn chỗ trống nào nữa .

em là một người con gái bình thường với một trái tim hay mơ mộng , trái tim em loạn nhịp vì các chàng trai chứ không phải vì một người con gái như tôi . em thường gọi tôi là chồng dù chỉ là những câu gọi đùa nhưng cũng đủ để tôi hạnh phúc . em nói tôi là chị gái của em để em dựa dẫm , em luôn tâm sự với tôi về mối tình thầm kín của em với huy - cậu hot boy lớp em . nhiều khi tôi chỉ muốn mình được là cậu bạn tên huy kia để có thể đám chìm trong tình yêu của em . em từng nói với tôi em ghét les , hai người con gái nhưng lại ôm hôn nhau làm chuyện đó với nhau khiến em cảm thất thật kinh tởm . em hỏi tôi rằng " liệu mấy người les có cảm thấy có lỗi với cơ thể không ? " tôi mỉm cười không trả lời em . em biết không lúc đó tôi chỉ muốn hét lên cho em hiểu rằng " em biết không khi được sinh ra chúng tôi không thể chọn cho mình một ngoại hình được nhưng chúng tôi vẫn sống với bản thân mình chúng tôi không hề trộm cắp hay làm gì ai . nhưng liệu làm les có sao không chúng tôi vẫn là con người vẫn có những cung bậc cảm xúc và có một trái tim yêu thương mãnh liệt " . em biết không tôi yêu em , rất yêu em em có lẽ không biết nhưng tôi chắc rằng trên thế giới này không ai yêu em bằng tôi cả . tôi mong mình có thể che chở cho em nhưng còn em thì sao nếu em biết dược sự thật này thì sao . tôi sợ ánh mắt khinh thường của em , sự kì thị và chán ghét của em đối với tôi . liệu tôi có thể bỏ rơi tình cảm này không ? em tựa như trái tim của tôi , liệu tôi sẽ tồn tại thế nào khi mất đi em .

năm nay tôi 26 tuổi - lứa tổi đẹp nhất của người con gái - cha mẹ tôi muốn tôi kết hôn với một người đàn ông là con trai của người quen họ . 26 năm sống trên đời tôi chưa từng làm cho cha mẹ yên lòng chút nào vì vậy tôi đồng ý tôi muốn quên đi em . ngày tôi cưới chồng em cũng tham dự em khoác lên mình chiết váy màu hồng mà tôi đã tặng em vào dịp sinh nhật . em thật đẹp trông giống như một nàng công chúa vậy em đến bên tôi cười và nói chúc mừng tôi . trái tim của tôi tựa như vỡ nát thành nhiều mảnh . tôi khẽ gập đầu cười nói cảm ơn em . ngày hôm đó qua đi với tôi thật nặng nề .

Anh - người chồng của tôi anh là một người đàn ông thành đạt , anh thuộc mẫu người yêu thương vợ con . anh yêu chiều tôi hết mực khiến tôi cảm thấy mình như một tội đồ lừa dối tình cảm chủa anh . mỗi khi hai chúng tôi làm chuyện đó tôi chỉ cảm thấy chán ghét cùng tủi nhục . tôi không thể xóa bỏ đi hình ảnh của em trong đầu và trong trái tim của tôi . ngày hôm đó tôi quyết định ngày mai sẽ gọi điện nói với em rằng tôi thích em à không tôi yêu em . sáng hôm sau anh đi làm trước khi đi anh đặt một nụ hôn nhẹ lên trán tôi , nụ hôn ấy khiến tôi có chút giật mình anh hôm nay có chút khác lạ hình như có chuyện gì đó khiến anh rất vui . tôi vào phòng nhấc điện thoại lên gọi cho em , sau khi tôi nói xong đầu dây bên kia thực yên lặng một lúc sau có tiếng cúp máy . tôi gọi lại cho em nhưng vang bên tai tôi chỉ là câu nói của nhà mạng " thuê bao quý khách...." để điện thoại xuống khẽ cười chính bản thân mình dù đã đoán được đáp án nhưng khi thấy em trốn tránh tôi trái tim tôi dường như ngừng đập . tôi khóc rất nhiều em rời xa tôi , ghét bỏ tôi . tôi đã mất đi tất cả mất đi em , mất đi tình yêu của tôi với em . khẽ lê thân mình vào phòng tắm nhìn vào chiếc cổ tay của tôi nó đang rỉ máu . Đau . nhưng cái đau này có thấm vào đâu với nỗi đau của trái tim tôi . tôi để lại lá thư cho anh kèm theo là một tờ giấy ly hôn mà tôi đã kí sẵn .
Xin lỗi anh - người chồng của tôi


Tôi là chồng của em - người con gái trên bức thư kia . cha mẹ tôi muốn tôi kết hôn với một người con gái xa lạ . tôi không muốn nhưng vẫn phải đi xem mặt vì để cha mẹ vui lòng , nhưng tới khi gặp em tôi đã bị ánh mắt ưu thương của em cuốn hút .

tôi và em kết hôn nhưng tôi biết em không yêu tôi - nói đúng hơn là em không yêu đàn ông . em yêu Thùy chi người con gái ở gần chỗ làm của tôi . hôn lễ của tôi và em chi cũng tham dự , tôi nhận ra niềm vui cùng nỗi mất mát trong mắt em . sau hôn lễ tôi cố gắng trao cho em mọi yêu thương mà mình có , tôi muốn em hiểu được trái tim tôi và mở lòng với tôi . trong mắt mọi người em luôn là người phụ nữ hạnh phúc , một người vợ đang chìm đắm trong tình yêu nhưng tôi hiểu đó là không phải em luôn mang trong mình sự đau khổ và gò bó nhưng lại luôn tươi cười trước mặt tôi . tôi biết em đang cố tạo cho mình một lớp vỏ cứng rắn và hạnh phúc nhưng nhưng sự thật thì luôn không như người ta muốn xây dựng .

hôm nay em rất lạ đôi mắt em dường như sáng lên có lẽ em sẽ làm một việc nào đó quan trọng . hôm nay là sinh nhật của tôi phải chăng em sẽ chuẩn bị cho tôi một bữa tiệc ấm áp . tôi khẽ hôn lên trán em cơ thể em có chút cứng lại tia bối rối hiện lên đôi mắt em , tôi cảm thấy cảm giác như vậy thật hạnh phúc hóa ra đây là sự ấm áp gia đình mà cha mẹ hay nói . tôi luyến tiếc em không muốn đi làm nhưng không thể tôi vẫn lựa chọn đi làm nhưng tôi không ngờ được việc lựa chọn này đã khiến tôi mất đi em mãi mãi .


tôi trở về nhà sau một ngày làm việc dài , vào tớ nhà căn nhà lạnh ngắt không một bóng đèn khiến tôi có chút bất an . tôi đi khắp nhà tìm em nhưng không thấy . nghe thấy tiếng nước chảy trong nhà tắm tôi tiến vào . cảnh tượng bên trong khiến trái tim tôi ngừng đập tôi không thể hít thở được em nằm đó trong chiếc bồn chứa đầy nước hòa lẫn với máu của em tạo lên một màu đỏ chói mắt . gương mặt trắng bệch cùng nụ cười trên môi , nơi cổ tay em máu vẫn còn chảy rỉ từng chút một . tôi hoàn hồn vội vã bế em chạy xe tới bệnh viện ...nhưng đã muộn em rời xa tôi cùng đứa con 2 tuần tuổi . ngày sinh nhật của tôi cũng là ngày giỗ của em cùng đứa con chưa có hình hài của chúng tôi . lết đôi chân vào nhà ở nơi đây khắp nơi như còn hơi thở của em , hình ảnh của em . căn bếp nhưng vang lên tiếng trách mắng của em khi tôi ăn vụng món em mới nấu , tiếng cười khanh khách khi xem phim của em . tôi ngồi xuống chiếc ghế salon do tôi và em cùng lựa chọn lại . em chọn màu hồng vì em nói màu hồng sẽ mang lại cảm xúc tươi đẹp hơn .... nhiều lắm tôi nghĩ tới tất cả kỷ niệm giữa chúng tôi . nhắm mắt lại để hai giọt pha lê rơi xuống tôi lại nghĩ tới em . tuyết lan tôi biết em không biết sự tồn tại của đứa trẻ nreesu không với một người yêu trẻ nhu em sẽ không lựa chọn tìm tới cái chết . em để lại lá thư cho tôi em mong tôi tha thứ cho em , trách em ư tôi không làm được . em mong tôi tìm được người con gái khác thực sự yêu thương tôi em muốn tôi quên em đi .có thể sao , em đi cũng đã mang luôn trái tim của tôi đi . xé tờ giấy ly hôn như nó chưa từng xuất hiện . trong cuộc đời của tôi chỉ có một người vợ duy nhất là em - bùi tuyết lan
tại đám tang của em , chi đến và khóc rất nhiều cô ấy xin lỗi em nếu cô ấy không hành động như thế có lẽ em đã không chết . bên cạnh chi là huy - người yêu của chi . huy đỡ lấy chi để cô ấy khỏi ngã , chi quay sang tôi nói xin lỗi . cuối cùng tôi cũng biết lí do vì sao em lựa chọn ra đi - kết thúc chính sinh mạng của minh . tại sao em lại ngốc như vậy em còn có tôi bên cạnh vì lí do gì em lại ra đi . tôi trách em vì đã lựa chọn một cách ngốc nhếch nhất để lẩn trốn nối đau .

mấy năm sau cha mẹ tôi luôn mong muốn tôi kết hôn với những cô gái khác nhưng không thể . chiếc nhẫn mà ngày kết hôn em đeo cho tôi nó vẫn nằm trên ngón tay áp út của tôi , chiếc của em được tôi đeo trên cổ cả đời này vị trí của chúng sẽ mãi mãi không thay đổi tôi hứa với em . tuyết lan à em có biết không tôi yêu em đời này ngoài em ra không ai có thể là vợ tôi . chờ tôi , tôi sẽ tìm em nhanh thôi , cô bé của tôi ạ !

......End.....

Qua mỗi lần a và e chia tay hay giận hờn cãi nhau chuyện gì đó
A lại có cảm giác sợ mất e mãi mãi
Sợ mình không còn tư cách được quan tâm lo lắng cho e mỗi ngày Sợ gặp nhau như một người xa lạ
Lúc đó a cảm nhận được mình cần e như thế nào
A không thể sống mà không có e bên cạnh
Trong thời gian qua có quá nhiều chuyện xảy ra đối với chúng ta
Làm cho e mất dần đi cái niềm tin mà e đã từng có ở nơi a......
A thật sự chưa tốt chưa bằng người ta
Chưa hoàn thiện được bản thân như e từng mong muốn ở a
Nhưng e à vì e a có thể thay đổi tất cả
Đừng bao giờ rời xa a vì a yêu e rất nhiều
A không bao giờ muốn chia tay với e
Lúc a nói chúc e hạnh phúc là lúc a đau rất nhiều
A nghĩ là không phải ai cũng tìm được người yêu mình thật lòng
Để giữ được tình cảm hạnh phúc cũng không phải là điều dễ dàng Cũng không có cái hạnh phúc nào là mãi mãi
Không phải ai cũng được ở bên cạnh nhau
A rất coi trọng tình cảm này
Cũng như e là người mà dành trọn yêu thương và hi vọng
A mong gần e sẽ không bỏ a thêm một lần nào nữa
A sẽ sống tốt hơn sẽ không để người a yêu thất vọng
Hãy đặt niềm tin vào a một lần cuối e nhé....
**********
Ck xin lỗi vk iu nhiều!!!
Ck cũng iu vk nhiều lắm,
Nhưng không hiểu tại sao cũng có những lúc:
Làm vk ngốc phải buồn.
Làm vk ngốc cảm thấy nhàm chán..
Còn có những lúc làm vk ngốc phải tức giận nữa chứ...
Ck biết mình có lỗi rất nhìu, nhưng vk iu hãy bỏ qua cho ck đáng ghét này nhé +.+
Ck biết mình còn trẻ con lắm nhưng ck sẽ sửa mà, sửa để còn được nắm tay vk ngốc của ck đi đến cuối con đường đời nữa chứ
Hãy mãi bên cạnh ck nhé vk !!!!!
P/s : không biết họ có trở về bên nhau được không ????
Rồi thời gian sẽ trả lời
Còn yêu nhau thì sẽ được ở bên nhau mà nhở
*mi su*

Thứ Bảy, 12 tháng 4, 2014

[TRUYỆN LES] Hãy Tha Thứ Cho Con 1 Lần Nữa
- Thể Loại:Truyện Les Ngắn, truyện les hài hước
- Tựa Đề:Hãy tha thứ cho con 1 lần nữa..!
- Tác Giả:WinnieNguyen
- Tình Trạng:Hoàn Thành
- Chú Thích:[K]
- Nguồn : sưu tầm

Gửi mẹ của con,
Mẹ à,có lẽ khi mẹ đọc được bức thư này thì con đã đi xa lắm rồi..Con sẽ đến 1 nơi không có mẹ,1 nơi mà con chưa từng nghĩ rằng con sẽ đến chỉ để trốn tránh sự soi mói của người đời..Và hơn hết là trốn tránh lỗi lầm con đang gây ra..
Con là 1 đứa đồng tính!!!!!!!
Con đã nói như thế khi mẹ phát hiện ra những tin nhắn yêu thương từ điện thoại của con với 1 người bạn cùng lớp tên Hân.Và đương nhiên mẹ hiểu,Hân chẳng phải là 1 thằng con trai nào cả.Thế mà sao mẹ lại còn phải hỏi con làm gì hả mẹ?Mẹ muốn chứng tỏ điều gì?Hay đơn giản mẹ đang muốn thay đổi 1 sự thật mà cả chính con cũng chẳng bao giờ muốn nhìn nhận..!
Con là 1 người đồng tính.
Con đã muốn hét lên câu này lâu lắm rồi mẹ ạ,thế nhưng vì đạo đức xã hội,vì nhân phẩm con người,con lại kềm lòng mình và chờ đợi 1 điều ảo tưởng..Đó là người đời sẽ chấp nhận con,1 đứa không bình thường..Hay con đang cố chờ đợi mẹ..Chờ mẹ và tin tưởng rằng mẹ sẽ hiểu con và thông cảm cho con..Thế mà..
Con đồng tính mẹ à..!
Con cũng có bao giờ mong muốn như thế đâu..Khi mẹ sinh con ra,đứa con bị tật nguyền,vậy ai sẽ là người chịu trách nhiệm hả mẹ?Là đứa con hay là người mẹ?Mẹ sinh con ra,cho con sự sống,nuôi con khôn lớn trưởng thành thế mà giờ đây con lại quay ngược chỉ trích mẹ sao?Có phải mẹ nghĩ thế không?Con có lỗi,con xin lỗi mẹ.Nhưng hơn ai hết,mẹ hiểu là điều con nói không sai..Đúng không mẹ?
Con không bình thường như bao người khác
Điều này có lẽ mẹ là người biết đầu tiên,trước cả xã hội,và có khi còn trước cả con nữa cơ..Thế mà mẹ có bao giờ thừa nhận nó đâu..Hình như mẹ đang cố làm 1 điều gì đó quá sức,cố vun đắp những bông hoa trên đường con đi để rồi con và mẹ cùng té đau trên những cây gai mẹ đã rải ra để bắt buộc con phải làm đúng với quy tắc của cuộc sống.Thế có quy tắc nào gọi là cấm yêu thương người khác không hả mẹ?
Con là người khác biệt
Con chấp nhận điều đó và đang cố sống tốt với nó,thế sao mẹ lại cứ cố ngăn cách con ra khỏi nó,giẫm nát nó,rồi cố ôm con vào lòng như thuở nhỏ để nhằm hướng con theo con đường mà chính con,chính mẹ hiểu,con sẽ chẳng bao giờ có thể đi được.Một con đường thẳng chỉ đủ để cho những người đi thẳng bước thôi mẹ..Mẹ có hiểu điều đó không?
Từ nhỏ,ba đã qua đời vì làm việc quá nhọc nhằn mong sao cho cuộc đời con sau này sẽ không cực khổ.Ba mong con trưởng thành sẽ thật giỏi giang,phụ giúp cho mẹ để mẹ không phải khó khăn trong việc cơm áo gạo tiền hằng ngày..Và con đã lớn lên,cố gắng giỏi giang để phụ giúp mẹ,mặc dù chẳng thấm vào đâu với công lao nuôi dưỡng ấy,nhưng con cũng đã cố gắng hết sức không cãi lời mẹ trong bất cứ việc gì cả.Con là 1 đứa con ngoan chứ?Đúng không mẹ?
Con còn nhớ,lúc bé,có 1 lần con đã nói dối mẹ để đi chơi với lũ bạn chung trường.Năm đó con học lớp 6,cái tuổi mới chập chững biết thế nào là cuộc sống thì ai chẳng ham vui..Con còn nhớ lần đó mẹ đã chẳng nói,chẳng rằng chỉ lẳng lặng bỏ mặt con hết một thời gian.Con đau đớn nhìn mẹ hốc hác,gầy gò sau 1 tuần chẳng ăn chẳng uống gì.Nhưng rồi mẹ cũng tha thứ cho con.Vì sao hở mẹ?Có lẽ vì mẹ thương con lắm.Con biết!Con nhớ mẹ đã nói "Lần này là lần đầu cũng như lần cuối,nếu con làm sai nữa,mẹ sẽ bỏ mặc con luôn."Sau đó con đã hết dám nói dối .Con đã chừa và tự nhủ với lòng rằng sẽ không bao giờ nói dối nữa.Thế mà giờ đây đối mặt với một sự thử thách quá lớn thế này..Làm sao con có thể đứng trước mẹ để thừa nhận 1 điều mà chính con có khi cũng cố thay đổi..
Con là con gái và con đang yêu 1 người con gái
Con biết yêu rồi mẹ ạ,cái tuổi 18 vừa bước vào đời như con mà đã biết yêu thì hơi sớm đúng không mẹ?Nhưng con đã yêu..Con mơ hồ nhận ra điều đó từ lần đầu con gặp cô ấy.Người làm con mất ăn mất ngủ suốt cả 3 tháng nay.Cô ấy đến bên đời con dịu dàng lắm,có lẽ con chưa bao giờ kể về cô ấy cho mẹ nghe đúng không?
Có lần nằm bên mẹ,mẹ đã quay sang hỏi han con về chuyện trai gái,và con đã hứa như đinh đóng cột là sẽ chẳng dại dột với bất kỳ thằng con trai nào đâu.Lúc đó,con thấy mẹ sung sướng lắm.Nhưng mẹ đâu biết khi hứa với mẹ điều ấy,con đã phải xót xa như thế nào.Thì con đâu có nói dối mẹ,con chẳng bao giờ để cho con trai lợi dụng con đâu,vì con đâu có cảm giác với chúng.Người con yêu là con gái kìa..Đúng không mẹ,con đã giữ lời hứa rồi đấy nhé!
"Con tim muốn những gì nó mách bảo."Con nhớ từ lúc con biết suy nghĩ cho đến giờ,con luôn luôn có được lòng tin tuyệt đối nơi mẹ.Mẹ chẳng bao giờ nghi ngờ bất kỳ việc gì con làm.Mẹ giao toàn quyền quyết định cuộc đời cho con và rất tự hào khi con chọn đúng..Thế mà lần này con lại chọn sai rồi mẹ ạ,mẹ tha lỗi cho con được chứ?
Hãy tha thứ cho con 1 lần nữa mẹ nhé!Vì như thế con sẽ cảm thấy dễ chịu hơn khi con đang hạnh phúc bên người ta.Vì mẹ thương con và mẹ muốn con hạnh phúc với những điều con đã lựa chọn,và vì con mong muốn sự yêu thương của con được mẹ vun đắp nhiều hơn.
Đừng bỏ mặc con 1 lần nữa mẹ nhé,con sợ một ngày trên đường đời sẽ vắng hình bóng mẹ,một hình bóng thân thương đã theo con trong suốt khoảng thời gian con sống trên cõi đời này..Con sợ một ngày con không bao giờ được gọi tiếng mẹ một lần nữa chỉ vì con bất hiếu rời xa khỏi mẹ và vì một chữ tình.Một chữ tình mà con mong mỏi được chia sẻ ra cho mẹ 1 nửa,và người con yêu 1 nửa.
Tha thứ cho con 1 lần nữa thôi mẹ à,hãy hiểu và thông cảm cho con.Người đời khắt khe với con quá rồi,không lẽ nào mẹ cũng như thế?Mẹ chẳng muốn con đi đến đường cùng đúng không?Mẹ thương con nhất trên đời mà?
Hãy tha thứ cho con 1 lần nữa mẹ nhé..!
tâm sự của les, tâm sự hay của les
Chắc chắn bạn bè và cả người thân cũng sẽ rất bất ngờ khi biết được một sự thật rằng: Tớ đã từng bị les...


Tớ là con gái chính hiệu 100%, tóc dài, không nghịch ngợm, đôi lúc rất hiền và dễ khóc. Tớ không quá thùy mị nết na nhưng cũng tập hợp đầy đủ các yếu tố để người ngoài nhìn vào có thể bảo là "nữ tính". Thế nên chắc chắn ai cũng sẽ bất ngờ khi biết được một sự thật rằng: Tớ đã từng les...

1. Ấn tượng đầu tiên

Câu chuyện bắt đầu khi tớ vừa mới vào cấp 3. Lúc đấy tớ khá rảnh rỗi, lại cũng muốn làm quen với các bạn mới nữa, nên quyết định đăng ký đi tập bóng rổ. Tuần hai lần tớ ôm bóng lên sân tập của trường chơi với các bạn và các chị trong đội bóng. Lớp tập của tớ rất vui, các bạn bằng tuổi rất dễ thương, và các chị khóa trên luôn chỉ bảo rất nhiệt tình.

Đến một ngày nọ, "người ấy" xuất hiện. Đó là một chị khóa trên hơn tớ một tuổi. Ấn tượng đầu tiên của tớ về chị ấy là nhìn cực kỳ ... đẹp trai, thậm chí đẹp trai hơn rất nhiều người con trai khác tớ đã từng gặp. Chị ấy để tóc ngắn, và mặc đồ theo phong cách rất tomboy. Nếu không được nói trước rằng đây là con gái, thì chắc tớ đã bị nhầm là con trai mất rồi. Có vẻ như không chỉ mỗi mình tớ cảm nhận được điều đấy mà dường như là tất cả lũ con gái của lớp bóng rổ. Chả thế mà chúng nó cứ xúm vào nói chuyện, trêu chọc và gọi chị ấy là "Anh".

Bên cạnh vẻ ngoài rất "manly", chị ấy còn có cá tính y như con trai vậy. Trong giờ nghỉ giải lao, khi hội con gái bọn tớ ngồi tám đủ thứ về chuyện quần áo đầu tóc, thần tượng này ca sĩ kia, chị ý thường đi loanh quanh trêu đùa mọi người hoặc chạy ra một góc sân tập ném bóng, nếu có ai đến bắt chuyện thì ngoài pha trò ra chị ấy chỉ khoái nói về bóng đá, bóng rổ, game online và những thứ bọn con trai thường hay quan tâm. Chả có gì đáng ngạc nhiên khi chị ý được phong cho là "hot boy" của lớp bóng rổ, và ở đâu có chị ý là ở đó vui vẻ ầm ĩ hẳn lên. Tớ bị ấn tượng mạnh bởi cả vẻ bên ngoài lẫn bên trong của chị ấy, và chả biết từ lúc nào, tớ luôn mong sao cho ngày tập đến thật nhanh để được đến chơi bóng rổ với các bạn và được... gặp chị ấy.

2. Phải chăng tớ đã...?

Thể rồi một ngày, tớ tình cờ gặp "hot boy" lớp bóng rổ trên xe buýt. Hóa ra là nhà hai đứa ở gần nhau và đều ở xa trường. Mới đầu chỉ có tớ nhận ra chị ấy thôi, còn chị ấy thì ... mang máng được là thấy tớ ở đâu đó. Bọn tớ bắt chuyện rất vui vẻ, và mặc dù đã cố tỏ ra bình thường, tớ vẫn thấy tim mình đập rôn ràng hết cả lên vì... hồi hộp và sung sướng. Từ đó tớ bắt đầu có một thói quen nữa là... ngóng xem chị ý có tình cờ nhảy lên xe buýt đi học cùng mình không. Nếu hôm nào gặp được thì tớ sẽ sướng đến mức cười suốt cả ngày mất.

Thời gian trôi đi, thấm thoát đã đến giữa năm học. Tớ và chị ý đã thân nhau hơn trước nhiều, thậm chí hai đứa còn hẹn nhau giờ ra bến xe buýt để đi cùng xe đến trường nữa. Lớp bóng rổ vẫn tập đều đặn như thế, chỉ khác một chút là vì sắp sửa có giải đấu nên các chị khóa trên đi tập nhiều hơn, và có một vài người mới. Chả hiểu từ lúc nào mà tớ hay bị trêu là... vợ chồng với chị ý, mặc dù cảm xúc của mình tớ chả nói cho ai biết cả. Có lẽ vì mọi người thường thấy bọn tớ đi đến lớp cùng nhau và tớ hay chạy ra chơi bóng cùng chị ấy trong giờ nghỉ nên mới đùa chăng? Dù sao thì, tớ cũng chả quan tâm. Tất cả những gì tớ biết lúc đó là tớ cực kỳ cực kỳ quý chị ý và luôn muốn ở bên cạnh chị ý nhiều nhất có thể. Còn chị ý thì sao? Cái này, tớ chưa biết...

Một ngày nọ, tớ bỗng dưng không thấy chị ấy đứng ở bến xe buýt chờ mình như bình thường. Cứ tưởng chị ý nghỉ tập nhưng không, khi đến lớp bóng rổ tớ đã thấy chị ấy đang đùa nghịch chơi bóng cùng vài người lạ khác mà tớ đoán là mấy chị khóa trên đến tập cùng để chuẩn bị cho giải đấu. Cảm xúc của tớ lúc đấy là buồn và bị tổn thương ghê gớm. Cả ngày hôm đó mặt mũi tớ bí xị, ngã và ăn bóng vào mặt đến mấy lần. Khi buổi tập kết thúc, tớ đang ngồi thần mặt ra một chỗ vì... đau thì đã thấy "anh" của tớ đi về với mấy chị khóa trên kia rồi. Tớ lặng lẽ đi bộ ra bến xe buýt một mình và tối hôm đó về nhà đã nằm suy nghĩ rất nhiều.

Phải chăng là tớ bị... les? Rõ ràng là tớ có tình cảm với chị ý rồi, thậm chí lại còn... ghen nữa. Nếu nói rằng tớ chỉ quý chị ý thôi thì chắc chắn là chưa đủ. Nhưng làm thế nào đây, cả hai đứa đều là con gái mà. Tớ ... thích chị ý, nhưng chị ý dường như chỉ coi tớ như một người bạn mà thôi, thậm chí còn chả đến mức quá thân nữa, ngày hôm nay đã bỏ rơi tớ như thế cơ mà. Cảm giác khi mình nảy sinh tình cảm với một ai đó nhưng lại hoàn toàn vô vọng trong việc làm cho người ta đáp lại tình cảm của mình khiến tớ buồn vô cùng, đấy là chưa kể còn tự trách bản thân vì đang thích một người cùng giới với mình nữa - điều mà chưa được nhiều người công nhận.

3. Thổ lộ

Suốt một tuần liền tớ ở trong tâm trạng khá là tệ hại. Tớ đi học sớm, đi về muộn, thậm chí bỏ tập bóng để tránh mặt chị ấy. Nói chính xác hơn là tớ chả thèm nói chuyện với tất cả mọi người luôn. Tớ nghĩ là chị ấy sẽ chả để ý đâu, vì chị ấy không thiếu gì bạn bè để chơi và nếu không gặp tớ thì cũng sẽ vẫn bình thường vui vẻ như buổi tập bóng hôm nọ. Thế nhưng do giải đấu sắp đến nên cô giáo yêu cầu bọn tớ phải đi tập đầy đủ. Chán nản, nhưng vì tình yêu với môn bóng rổ, chủ nhật tuần đấy tớ lại lết đến sân tập.

Như đã dự đoán từ trước là chị ý vẫn ở đó và đang cười đùa vui vẻ toe toét. Còn tớ thì tất nhiên là chả có lý do gì để mà vui cả rồi, mặt mũi lại tiu nghỉu, xị xuống như cái bị. Mọi người bắt đầu để ý là tớ không vui, một vài đứa bạn chạy ra hỏi thăm sao buổi trước nghỉ tập còn buổi này thì trông khó chịu thế, ốm à, nhưng tớ chối rồi chạy ra đâu đó ngồi một mình. Nhìn cái cảnh "anh" kia nói chuyện và chơi đùa với mấy chị bạn mà tớ tủi thân quá chừng.

Thế rồi, đúng lúc tớ đang dọn đồ chuẩn bị đi về sau một buổi tập tệ hại thì bỗng có người chạy đến kéo tay tớ rồi hỏi:

"Ê ku, đi ra sân khác tập bóng nữa không?"

Cái giọng quen thuộc làm tớ quay ngoắt lại, chị ý đang đứng ngay cạnh và nhìn thẳng vào mắt tớ, tớ ngượng ngùng quay đi, và có vẻ như chị ý cũng thế. Tớ đồng ý đi tập bóng thêm với mấy chị lớn, dù sao thì cũng chẳng vội về nhà mà, và có "hot boy" đến rủ thì làm sao tớ từ chối được. Khổ nỗi là tâm trạng của tớ vẫn cứ xịt như quả bóng, mặt mũi vẫn cứ hiện lên hai chữ tự kỉ to đùng. Bọn tớ tập đến khi trời tối không nhìn thấy gì nữa, mọi người tản dần về nhà ăn cơm. Cuối cùng còn mỗi tớ với chị ý đi bộ ra bến xe buýt để đi về.

Hai đứa đi cạnh nhau chả nói câu nào. Tớ cứ cúi gằm mặt xuống vì buồn và vì ngại. Cứ như thế được một lúc, thì chị ý mới lên tiếng hỏi tớ làm sao. Tớ lắc đầu bảo không sao, em bình thường, chỉ là hơi mệt chút thôi. Chị ý không tin, lấy tay véo má tớ liên tục rồi dí sát mặt vào nhìn cho rõ, hỏi bằng được là tớ đang gặp vấn đề gì. Bối rối, không kiểm soát được lý trí nữa, thế là sau vài câu hỏi đi hỏi lại của chị ý, tớ đã... phun hết ra những gì tớ nghĩ.

Sau khi nói xong tớ ngượng đến mức không dám nhìn xem phản ứng của chị ý như thế nào nữa. Tất cả những gì tớ biết là chị ý chỉ im lặng, đẩy tớ lên xe buýt trước rồi cứ đứng đấy. Đêm đó về nhà lại là một đêm tớ nằm suy nghĩ lung tung, thế nhưng trong lòng cũng nhẹ nhõm được phần nào, vì đã nói ra tất cả những gì tớ cần nói. Nhưng tớ vẫn băn khoăn lắm, không biết liệu sau này hai đứa chúng tớ sẽ ra sao đây? Biết là tớ có tình cảm như thế rồi, liệu chị ý có chấp nhận tớ không, và có chịu làm bạn với tớ nữa không đây...?
Les thì đâu có gì xấu xa...?

Sau cái ngày mà tớ trong lúc hâm hâm điên điên, đã thổ lộ hết tình cảm của mình cho người kia biết bất chấp việc chị ý và tớ đều là... con gái, tớ cứ nghĩ rằng mọi việc có lẽ đến đấy là chấm hết. Ai mà lại có thể chấp nhận được tớ và sự "ngược đời" của mình. Thế nên hôm sau đi học, tớ vô cùng bất ngờ khi thấy chị ý đã đứng ở bến xe bus từ lúc nào và bước lên xe ngồi cạnh mình. Hai đứa đều ngượng ngùng, không dám nhìn vào mặt nhau và lại càng chả dám nói gì với nhau. Trước khi đến bến xe, chị lẳng lặng vứt cho tớ một... cái phong bì thư to đùng, rồi bước xuống. Tớ đứng sững nhìn theo hồi lâu, rồi sau đó mới tỉnh ra, chạy vội vào trường.

Cả ngày hôm đấy tớ hồi hộp đứng ngồi không yên, nhưng phải nhất quyết chờ đến tối về nhà mới mở thư ra đọc. Đó là một lá thư rất dài và tớ có cảm giác như chị ấy đã viết ra gần như tất cả tâm sự mà mình đã phải giấu kín bấy lâu nay.


Chị ý kể rằng từ bé lớn lên chị đã luôn cảm thấy mình là con trai. Mặc dù cho bố mẹ có đặt cho một cái tên thật là nữ tính, có ép mặc váy, để tóc dài hay bắt cư xử cho ra dáng con gái thì chị ý cũng quyết phản đối bằng được và tự làm theo ý mình. Tất cả họ hàng đều nhìn vào chị ý ái ngại, hàng xóm cũng có người nói ra nói vào, nhưng chị ý mặc kệ.


Bên ngoài nhìn vào thì có thể nhiều người thấy chị ấy "cool", đi đâu cũng là tâm điểm của sự chú ý, được nhiều bạn bè yêu quý và có thể chơi thoải mái với cả con gái lẫn con trai, nhưng thực sự chị ý lại phải sống nội tâm rất nhiều, tự đấu tranh với chính mình rất nhiều và chịu nhiều áp lực cũng như mặc cảm.

Chị ý biết mình "có vấn đề", nhưng luôn cố gắng kiềm chế tình cảm và tỏ ra vô tư lự. Chị đã từng rung động trước một vài người cùng giới, nhưng vì cảm thấy vô vọng và e sợ rằng mình sẽ làm khổ người khác nên đều lặng lẽ giấu giếm cảm xúc và cố gắng quên đi. Chị ý xin lỗi vì đã tránh xa tớ trong thời gian gần đây, hay đã làm tớ buồn, nhưng thực sự thì chị ý chỉ muốn tốt cho tớ mà thôi. Nếu cứ tiếp tục đi cùng nhau, chị ý sợ là hai đứa sẽ... vượt qua nhiều giới hạn cho phép mất.


Lá thư kết thúc bằng những câu nói đi nói lại của chị ý rằng tớ hãy tránh xa chị ấy ra. Nhìn thấy tớ buồn, chị ý cũng buồn nhưng chẳng thể làm gì được. Chị ý muốn dỗ tớ lắm nhưng cứ định đến gần lại thôi, bởi bản thân chị cũng bối rối, không thể lúc nào cũng tỏ ra tươi cười và vô tư được trước mặt tớ...

Đọc xong thư tớ vui buồn lẫn lộn. Buồn khi biết về những điều chị ý phải chịu đựng và vui vì hóa ra chị ý cũng có, ít ra là một chút gì đấy, cảm xúc đối với mình. Dù sao thì lá thư cũng đã khiến tớ hiểu được con người đó nhiều hơn và dường như lại càng muốn gắn bó cùng hơn.

Sau khi suy nghĩ rất nhiều, tớ chủ động gặp chị ấy để nói chuyện thẳng thắn. Tớ, mặc dù ban đầu e sợ vì cho rằng những cảm xúc của mình là không đúng, là ngược lại với những gì mọi người cho phép giờ lại thấy rằng les thì đâu có gì xấu xa. Cũng giống như hiện tượng gay đã trở nên quá phổ biến thời nay, sẽ chẳng có gì sai trái nếu hai người con gái có tình cảm với nhau và muốn ở bên nhau. Miễn là mình tốt, không làm gì xấu với ai và yêu thương hết mình thì không có lý do gì mà mọi người lại không chấp nhận cả. Chị ấy ngồi nghe tớ nói và im lặng rất lâu. Hai đứa cứ như vậy ở trong phòng của chị ấy cả buổi chiều. Thế rồi, chả ai báo trước ai, cứ như thể là đang làm một việc rất bình thường và tự nhiên, hai đứa bọn tớ... hôn nhau.

Tình yêu đồng giới?

Và từ đó, tớ bắt đầu mang trong mình tư tưởng: Mình là một lesbian. Không tự hào, nhưng cũng chẳng việc gì phải xấu hổ. Bọn tớ công khai đi với nhau trước mặt mọi người. Đội bóng rổ, bạn bè cùng lớp của hai đứa và thậm chí là nhiều người trong trường đều biết rõ chúng tớ đang cặp với nhau. Không biết ai đó có nói gì sau lưng không, nhưng trước mặt mọi người, tớ vẫn cảm thấy bình thường, luôn vui vẻ kể về "anh" của tớ giống như một người con trai thực thụ. Thậm chí, khi đi chơi cùng cả một hội bạn, hai đứa chúng tớ vẫn có thể thoải mái ôm ấp nhau và tỏ ra thân mật như một cặp đôi trai gái bình thường.


Chuyện sẽ không chỉ dừng lại ở đấy, tất nhiên. Trước mặt mọi người đã vậy, đến lúc chỉ còn hai đứa một mình với nhau, tình cảm sẽ được thể hiện ở một mức cao hơn nữa. Cũng giống như ham muốn của bất kỳ những người đang yêu nào, chúng tớ gắn bó thân mật và hài lòng vì đã đáp ứng nhu cầu được yêu thương của nhau.



Thời gian cứ trôi đi, chúng tớ đã cặp với nhau được gần 2 tháng. Tớ cảm thấy hoàn toàn yên ổn và hạnh phúc  ở bên cạnh "người yêu" của mình. Đối với tớ, việc này chẳng khác gì tớ đang yêu một người con trai cả. Thế rồi một ngày nọ, khi bọn tớ đang ở trong phòng cùng nhau thì mẹ chị ý gõ cửa. Chúng tớ cuống cuồng, làm bộ hai đứa bạn gái đang ngồi chơi và buôn chuyện bình thường rồi mở cửa.


Mặc dù mẹ chị ý sau khi đi vào nhìn quanh và hỏi han vài câu cũng đi ra, nhưng qua ánh mắt và điệu bộ của bác, tớ biết là bác có nghi ngờ. Cảm giác bất an từ đó tăng thêm khi sau vài lần tớ với chị ý hay la cà về muộn, mẹ tớ cũng bắt đầu hỏi và tỏ ra không thích lắm mỗi khi thấy chị ý đi bộ cùng tớ về nhà. Việc này được đẩy lên đến đỉnh điểm khi một buổi tối nọ, tớ và mẹ cãi nhau chỉ vì việc mẹ tớ nói chị ý là đứa "pê đê", không bình thường và cấm không cho tớ đi với chị ý nữa.

Tớ hiểu rằng chúng tớ chỉ đang trải qua những vấn đề mà có lẽ bất cứ một cặp yêu nhau đồng giới nào cũng phải gặp. Thường thì những người gay hay les sẽ chống đối lại gia đình và cố gắng sống tự do nhất có thể, nhưng tớ mới 17 tuổi, chưa đủ lớn, chưa tự làm chủ được chính cuộc sống của mình nên tớ không dám đứng lên nói thẳng về những điều này.


Thực sự thì tớ nghĩ rằng thật điên rồ khi phải nói với mẹ là "Con là les" hay làm sao đó. Đôi lúc tớ tự hỏi chính bản thân mình rằng liệu tớ có... les thật không?

Đúng, tớ đang yêu một người con gái, nhưng trong tâm trí tớ luôn nghĩ rằng mình đang yêu một người con trai và thật sự tớ chả có một chút rung động nào trước các bạn nữ cùng giới cả. Tớ vẫn hâm mộ các ca sĩ nam và sẵn sàng gào rú lên với lũ bạn thân khi nhìn thấy một anh đẹp giai nào đó đi trên đường. Vậy thực sự giới tính của tớ là gì đây?

Chuyện chẳng đi đến đâu...

Sau 2 tháng đầu ngọt ngào, tớ bắt đầu cãi nhau thường xuyên với "người yêu". Đầu tiên là về chuyện làm sao để tránh sự theo dõi của gia đình, hẹn gặp nhau ở đâu, chỗ nào, rồi mệt mỏi vì phải nói dối và trốn tránh. Tiếp theo đó là chuyện chị ấy... ghen. Tớ thi thoảng hay đi chơi bóng rổ với mấy thằng bạn trai cùng lớp, đùa nghịch nhắng nhít cùng nhau, chỉ thế thôi mà chị ý nghi ngờ rồi giận dỗi ghê lắm. Tớ nghe nói là người bình thường ghen một, thì người đồng tính còn ghen gấp mười, bởi bên cạnh cảm giác yêu thương bình thường còn có cả sự lo sợ và mặc cảm về bản thân nữa.


Rồi tớ cũng quen luôn với những việc như chị ấy chỉ vì cãi vã với bố mẹ khi đi cắt .. đầu đinh mà đùng đùng bỏ nhà đi, được một hai ngày lại quay về rồi cãi nhau tiếp, nói chuyện với tớ được một vài câu là khóc lóc. Ngột ngạt, gò bó, tớ còn khó chịu hơn khi bỗng nhận thấy "người yêu" của tớ hóa ra lại rất... con gái. Không chỉ nhạy cảm, dễ giận dỗi, hay để ý, hay ghen mà còn khiến tớ cảm thấy không thể dựa dẫm được. Tớ luôn muốn người yêu của mình phải là một ai đấy mạnh mẽ để tớ dựa vào, vì tớ là con gái mà, tớ không hề một người khiến tớ suốt ngày phải lo lắng và cãi cọ như thế này.


Trái ngược với vẻ nam tính bên ngoài, hóa ra chị ý lại là một con người mềm yếu và rất dễ tổn thương. Dần dà, tớ trở nên chán ngán lúc nào không hay. Mặc dù tớ biết là chị ý đã khổ nhiều và cần phải được thông cảm, nhưng rõ ràng những gì đang xảy ra hoàn toàn không phải là những điều tớ mong đợi. Không, thực sự là tớ không muốn yêu kiểu này. Tớ bắt đầu nghĩ chị ý giống một người bạn thân cần tớ chăm sóc hơn là một người yêu.


Chuyện "tình yêu" diễn ra không như mong đợi khiến tớ trở nên dửng dưng hơn và đây chính là lý do để chúng tớ càng cãi nhau nhiều, để chị ý càng ghen tuông và giận dỗi nhiều. Tớ mệt mỏi đến mức chả thèm giải thích nữa. Tớ có cuộc sống riêng của tớ và tớ vẫn đi chơi vô tư với các bạn trai khác bình thường, mặc kệ nếu như chị ý cứ thích làm ầm lên.

Cuối cùng, chuyện gì đến cũng phải đến, tớ đã nảy sinh tình cảm với một bạn trai khác và nhận ra rằng sau tất cả, mình là con gái 100%. Tớ quyết định chấm dứt với chị ấy. Chị ấy có khóc lóc, cầu xin và nói đến thế nào, tớ vẫn giữ nguyên quyết định vì đơn giản là tớ không muốn đi tiếp như thế này. Đúng là tớ đã rung động trước một người con gái, đã vượt qua nhiều giới hạn của tình cảm bạn bè, đã tự nhận với nhiều người rằng mình bị les, nhưng những cảm giác đấy đã hết từ lâu, hoặc thực sự thì tớ không làm sao cả.

Câu chuyện kết thúc rất lặng lẽ. Tớ và chị ấy từ đó không gặp nhau nữa và cũng không ai chủ động giữ liên lạc với ai cả. Tớ biết đã làm chị ấy tổn thương, nhưng nếu như không dừng lại, trong tương lai hai đứa sẽ còn khổ nữa...

****
.... Đã nhiều năm trôi qua kể từ khi chuyện này xảy ra. Tớ hiện giờ đã có người yêu là con trai và đang rất hạnh phúc. Dù không gặp, nhưng qua người này người kia, tớ biết rằng chị ý cũng đã vài lần thay người yêu mới, tất nhiên đều là con gái cả. Tớ không hề ngạc nhiên, bởi rõ ràng là tớ và chị ý khác nhau. Dẫu vậy, tớ vẫn mong chị ý hạnh phúc và tìm được người có thể thực sự hiểu, thông cảm và đi cạnh mình.

Sau mọi chuyện đã xảy ra, giờ tớ chỉ biết lặng lẽ đứng một chỗ rồi cười trừ khi thi thoảng gặp trên phố hình ảnh một số bạn gái ăn mặc cực kỳ  "tomboy" tay trong tay một bạn gái khác rất tình cảm..

Sau những chuyện đã xảy ra, tớ bỗng nhận thấy rằng dường như có rất nhiều bạn gái rơi vào trường hợp giống tớ, không phải les thực sự nhưng lại rung động trước những người con gái-trông-giống-con-trai. Và cũng chả lạ lùng gì khi thi thoảng tớ vẫn gặp trên phố hình ảnh một số bạn gái ăn mặc cực kỳ  "tomboy" tay trong tay một bạn gái khác rất tình cảm. Rồi đến một ngày gần bỗng nhiên con bạn thân chí cốt của tớ dẫn về một "anh" mang giới tính XX và giới thiệu là người yêu, tớ cũng chỉ biết lặng lẽ đứng một chỗ cười trừ, rồi khi chúng nó quay lưng đi thì lặng lẽ lắc đầu...

Thứ Hai, 24 tháng 3, 2014

Tình yêu diệu kỳ – Phần 8
-Thùy, Thùy… – Ai đó gọi Thùy.


-Ơ! Có chuyện gì sao?!
-Nghĩ gì mà mất hồn dạ?!
-Không có gì, chỉ đang nghĩ đến dự án sắp tới thôi!
-Chăm thế! Ah! Phải rồi, Trợ lí Tổng Giám Đốc mà!
-Đừng đùa nữa, Hà tìm Thùy có chuyện gì không?!
-Bộ có chuyện mới tìm Thùy được sao?!
-Hà biết ý Thùy không phải vậy mà!
-Biết mấy giờ rồi không?!
Thùy đưa mắt nhìn đồng hồ.
-Ấy chết, gần 7h rồi.
-Ăn tối thôi!
-uh! Sao Hà còn ở đây?! Kiên đâu?!
-Hà còn ít việc nên bảo anh ấy 9h hãy đến rước?! Thùy ở lại công ty hả?!
-Uh!! Làm xong việc đã.
Cả hai cùng ra ngoài.
-Kiên đôi xử tốt với Hà không?!
-Anh ấy rất tốt, là một người chồng hoàn hảo… Hà rất hạnh phúc. Nói đến phải cảm ơn Thùy, vì nhờ Thùy mà Hà mới gặp được anh Kiên.
-Hà đừng nói vậy, xém chút Thùy đã hại chết Hà rồi.
-Đâu phải lỗi tại Thùy, tại Hà bất cẩn thôi!! Đến giờ Hà vẫn còn sợ, xém chút là không còn mạng rồi! Anh ấy đưa Hà vào bệnh viện rồi ở đó chăm sóc Hà suốt. Lúc đầu cứ nghĩ rằng do anh ấy sợ lương tâm cắn rứt nếu mình có mệnh hệ gì nên mới ở lì không chịu đi nhưng không ngờ…
-Có lẽ ông trời sắp đặt đó.
-Chiếc xe định mệnh phải không?! – Cả hai cùng cười
Giọng Hà bổng chùng xuống.
-Ngày đám cưới Hà và anh Kiên, Phương chỉ gửi lời chúc chứ không về, Thùy biết tại sao không?!
-………..
-Là Thùy đó… Phương sợ…
-Thùy…
-Hà nghe anh Kiên nói Phương sắp về nước rồi.
-Uh!
-Thùy không quan tâm sao?!
-Quan tâm cũng được gì đâu?! Phương chỉ là bạn Thùy thôi!
-Thật là bạn không?!
-Thùy…
Mỗi khi nghe ai đó nhắc đến Phương, Thùy luôn như thế, bao nhiêu cảm xúc dồn về.
-Đừng dối lòng mình Thùy ah!
-……. – Thùy nhớ đến ngày hôm ấy. Rồi bổng thấy cay cay khóe mắt.
-Thùy yêu Phương nhưng sao lại làm thế?! Phương rất đau lòng Thùy biết không?! Hà cũng từng yêu Phương nhưng không được Phương đáp lại còn Thùy… tại sao?!
-Thùy… Hà biết Thùy không thể nói kia mà…
-Hà chỉ thấy bất công cho Phương thôi!!
-Xin lỗi Hà! Thùy đi trước đây.
-Thùy không trốn được cả đời đâu.
Bỏ ngoài tai lời nói của Hà, Thùy vẫn cứ đi.
“Bốn năm, bốn năm rồi… Sao mình không thể quên?! Tại sao?!… Phương ơi!! Chân trời mới Phương có nhớ đến Thùy không?!…” Lê bước chân mệt mỏi về những con đường quen, tìm hình bóng của ngày nào.
-Phương thích đi trong mưa không?!
-Không!
-Hok lãng mạn gì hết!
-Đi trong mưa bệnh chết, lãng mạn gì nỗi!
-Phương, hok chính chắn được hả?!
-Được chứ!! Nhưng chỉ khi Thùy gặp nguy hiểm thôi!
-Trời!!….
………………..
-Thùy, đi dạo không?!
-Xe đạp nha?!
-Mỏi chân lắm!!
-Đi dạo hok lẻ chạy bốn bánh?!
-Uh!!
-vậy thôi khỏi!!
-Thôi! Được rồi! xe đạp…
…………..
-Phương ăn kem không?!
-Lớn rồi ai ăn kem nữa?!
-Chứ ăn gì?!
-Ăn kẹo…
-Muốn chết sao?!
………………
-Thùy làm gì dạ?!
-Xếp hạc
-Chi dạ?
-Tặng bạn
-Chi dạ?
-Làm kỉ niệm
-Chi dạ?
-Phương… – Ánh mắt hình mũi tên.
-Được rồi… được rồi… không hỏi nữa là được chứ gì!!
-Biết thì tốt!
Quá nhiều thật sự quá nhiều… kí ức cứ tràn về như thác đổ. “Làm sao?! Làm sao?!”, Thùy đưa tay lau những giọt nước mắt đang rơi trên má mình. Yêu người khó đến vậy sao?! Bóng tối dần bao phủ tất cả, ánh đèn đêm cũng mờ dần. “mưa rồi!!…”. Bao quanh Thùy không là cơn gió lạnh, không là cơn mưa ngoài trời mà nổi đau đang rên rỉ nơi tim, lạnh đến “chết đi sống lại”.
-Phương ơi!!……… – Tiếng gọi thống thiết giữa màn mưa.
Phương quay lại khi nghe ai đó gọi tên mình nhưng chẳng có ai cả. “Giọng nói sao thân quen đến thế?!”. Phương tự đánh thức mình khi đó chỉ là “ảo tưởng”. Cô vẫn đang ở xứ sở hoa Anh Đào. Điều gì đang thúc đẩy cô?! Cô đã phải dối lòng mình để ở lại Nhật sau khi học xong bằng Tiến Sĩ… không thể chờ đợi, tiếp tục sống trong hư ảo nữa! Cô trở về nước trước thời gian đã định để tìm lại một nữa.
-Alo… Hà phải không?!
-Vâng! Hà đang nghe.
-Là Phương đây!
-Phương… Chẳng phải Phương đang ở Nhật sao?
-Phương đang ở sân bay, rước Phương được không?! Phương…
-Được rồi! Đợi Hà tí…
-Uh!!
-Thùy không thể!
-Tại sao?!
-Thùy… không thể có lỗi với bác Tùng được.
-Đó không phải lỗi tại Thùy!
-Nhưng… Thùy không thể làm trái với lương tâm mình. Thùy chỉ xem Phương là bạn.
-Thùy biết mình đang nói gì không?!
-Thùy… Được rồi! Thùy sẽ gọi cho bác ấy đến đón Phương.
-Không cần, Thùy tàn nhẫn lắm! Thùy lừa dối Phương cũng không sao nhưng tại sao lại dối cả chính mình, Thùy cũng có tình cảm với Phương kia mà!…
-Phương, bình tỉnh lại đi!! Phương vừa hạ sốt đó.
-Không cần, Phương không cần… Phương không cần.
Phương vụt chạy, Thùy đuổi theo phía sau nhưng không kịp nữa.
-Alo… Bác Tùng là cháu.
-Thùy phải không?!
-Vâng ah!… Phương đang trên đường về nhà đó ah!
-Thật không?!
-Vâng ah!
-Thiệt thòi cho cháu rồi!
-Không sao đâu ah!! Chỉ cần Phương hạnh phúc là đủ rồi!
-Cảm ơn cháu!!
-Bác đừng nói vậy! người cảm ơn phải là cháu. Cháu cúp máy đây ah!!
-uh! Chào cháu!
Thùy buông lơi tất cả… tim Thùy đang rên rỉ, nhoi nhói giữa lòng ngực. Nhớ lại ngày trước đó.
-Bác có chuyện muốn nói với cháu!
-Vâng! Cháu đang nghe ah!
-Chắc cháu biết bác chỉ có Phương là con một nên bác rất yêu thương, chiều chuộng.
-Vâng! Cháu biết…
-Phương rất nghe lời bác nhưng giờ đã không như thế!
-Cháu không hiểu ý bác…
-Năm nay, cả hai đều là sinh viên năm cuối, trường cho phép các cháu được lựa chọn tốt nghiệp ở nước ngoài hoặc ở trong nước, bác muốn Phương sang nước ngoài học tập.
-……….
-Nhưng Phương không muốn đi, cháu biết tại sao không?!
-Dạ, không ah!
-Vì cháu.
-Vì cháu?!
-Phương yêu cháu!
-Bác…
-Đừng lo lắng, bác biết điều này từ trước, vì bác là ba Phương.
-Bác muốn cháu làm gì?!
-Bác biết, cháu cũng có tình cảm với Phương, bác không ngăn cản nếu sau thời gian du học trở về cả hai còn tình cảm với nhau. Nhưng chỉ có cháu mới có thể…
-Cháu biết!!…
-Bác có một người bạn đang ở Nhật, gần đây họ sẽ trở về… Bác đã từng hứa gả Phương cho con trai của người bạn ấy nhưng cháu đừng lo… Hai bác sẽ không ép, Phương hay Kiên chọn ai, quyết định thế nào bác đều tôn trọng.Cái bác muốn nhìn thấy là tương lai cả hai, bác sẽ tạo mọi điều kiện để cháu có thể tiếp tục phát huy tài năng của mình.
-Cháu cảm ơn bác! Nhưng cháu muốn dùng khả năng của mình để có chứ không… mong bác hiểu! Cháu sẽ thuyết phục Phương…
-Phương sẽ không đồng ý ngoại trừ cháu không còn bên cạnh Phương nữa!
-Bác…
-Bác biết sẽ thiệt thòi cho cháu nhưng Phương là người đứng đầu công ty bác sau này, bác muốn mọi điều tốt nhất cho Phương.
-Phương có người cha như bác thật tuyệt vời!… Cháu… cháu sẽ làm theo ý bác. Cháu xin phép về trước.
-Thùy, bác xin lỗi!!
-Không đâu ah!! Người phải nói lời xin lỗi là cháu!! Cháu chào bác! – Thùy ra về cùng những giọt nước mắt cay đắng cho thân mình.
Phương lê bước chân mòn mỏi trên khắp nẻo đường. “Tại sao lại đối xử với Phương như thế?! Không có Thùy, Phương ở lại đây có ý nghĩa gì nữa!!… Thùy có biết rằng Thùy đã giết chết con tim nhỏ bé của Phương không?! Thùy tàn nhẫn lắm!…”
-Tại sao?! – Phương thét lớn rồi ngất đi trước nhà mình.
-Mau gọi bác sĩ đến đây?! – Giọng lo lắng của ông Tùng.
Hai ngày Phương nằm hôn mê trên giường cũng là hai ngày “kêu trời không thấu” với Thùy. Đau đớn nhưng đành phải chấp nhận. Nếu hai người thật sự có duyên chắc chắn sẽ thuộc về nhau dù có xa nhau bao năm đi nữa. Phương tỉnh dậy nhưng cơn đâu vẫn đang âm ĩ, cô muốn đi khỏi đây ngay để không vươn vấn điều gì.
-Ba, con xin lỗi vì đã cãi lời ba! Con sẽ đi Nhật để du học. Ba có thể… -Phương mệt mỏi.
-Được, ba sẽ lặp tức làm hồ sơ cho con. – Ông Tùng vui ra mặt.
-Con muốn đi trong tuần này…
-Sao…?! Được rồi! ba sẽ sắp xếp nhưng con còn đang bệnh. – Ông Tùng hiểu nhưng vẫn lo lắng.
-Con không sao! – Phương quả quyết.
-Được rồi, con nghỉ đi… – Ông Tùng ra ngoài cùng suy nghĩ “Thật không ngờ con bé ấy lại có ảnh hưởng lớn đến Phương như thế?!… Đừng trách ba!!… Ba chỉ muốn tốt cho con thôi!”
Phương đang nhớ về khoảng thời gian qua cùng Thùy mặc dù trong Phương không muốn nghĩ đến nữa. Cô đang đau khổ đến tột cùng chẳng còn tâm trí nào…
Rồi cũng đến lúc phải xa nơi này, Phương trốn chạy đến một chân trời mới nhiều mơ mộng. Ngày đưa Phương ra sân bay, Thùy đã nấp ở một góc nào đó nhìn Phương “lần cuối”, “yêu sẽ hạnh phúc nếu tình yêu được đáp trả nhưng sẽ hận khi người không đáp lại tình yêu”, Thùy biết Thùy đã mất Phương kể từ ngày ấy…
-“Chẳng lẻ, trên đời này chỉ có Thùy?!”
-“Chẳng lẻ, trên đời này chỉ có Phương?!”
Bốn năm không dài nhưng cũng chẳng ngắn để có thể quên một người. Bốn năm qua nơi đất khách quê người, bên cạnh Phương không ít người đeo đuổi nhưng sao trong Phương chỉ có một người, người làm Phương yêu đến ngây dại, yêu đến vở cả trái tim nhưng… Thùy có hơn gì?! Thùy đã từ chối việc giúp đỡ của ông Tùng mà tự mình phấn đấu cho năm cuối, nhưng may mắn một công ty đã nhận thấy tài năng của cô, họ đã giúp cô trong lúc khó khăn nhất và mời cô về làm việc nhưng cô nào biết chính ông Tùng đã làm điều đó. Thời gian cứ tuần hoàn, hạ tới, thu qua lần lượt… trong hai con người ấy đang nghĩ gì?!
Tình yêu diệu kỳ – Phần 9

-Thùy, Thùy… – Ai đó gọi Thùy.
-Ơ! Có chuyện gì sao?!
-Nghĩ gì mà mất hồn dạ?!
-Không có gì, chỉ đang nghĩ đến dự án sắp tới thôi!
-Chăm thế! Ah! Phải rồi, Trợ lí Tổng Giám Đốc mà!
-Đừng đùa nữa, Hà tìm Thùy có chuyện gì không?!
-Bộ có chuyện mới tìm Thùy được sao?!
-Hà biết ý Thùy không phải vậy mà!
-Biết mấy giờ rồi không?!
Thùy đưa mắt nhìn đồng hồ.
-Ấy chết, gần 7h rồi.
-Ăn tối thôi!
-uh! Sao Hà còn ở đây?! Kiên đâu?!
-Hà còn ít việc nên bảo anh ấy 9h hãy đến rước?! Thùy ở lại công ty hả?!
-Uh!! Làm xong việc đã.
Cả hai cùng ra ngoài.
-Kiên đôi xử tốt với Hà không?!
-Anh ấy rất tốt, là một người chồng hoàn hảo… Hà rất hạnh phúc. Nói đến phải cảm ơn Thùy, vì nhờ Thùy mà Hà mới gặp được anh Kiên.
-Hà đừng nói vậy, xém chút Thùy đã hại chết Hà rồi.
-Đâu phải lỗi tại Thùy, tại Hà bất cẩn thôi!! Đến giờ Hà vẫn còn sợ, xém chút là không còn mạng rồi! Anh ấy đưa Hà vào bệnh viện rồi ở đó chăm sóc Hà suốt. Lúc đầu cứ nghĩ rằng do anh ấy sợ lương tâm cắn rứt nếu mình có mệnh hệ gì nên mới ở lì không chịu đi nhưng không ngờ…
-Có lẽ ông trời sắp đặt đó.
-Chiếc xe định mệnh phải không?! – Cả hai cùng cười
Giọng Hà bổng chùng xuống.
-Ngày đám cưới Hà và anh Kiên, Phương chỉ gửi lời chúc chứ không về, Thùy biết tại sao không?!
-………..
-Là Thùy đó… Phương sợ…
-Thùy…
-Hà nghe anh Kiên nói Phương sắp về nước rồi.
-Uh!
-Thùy không quan tâm sao?!
-Quan tâm cũng được gì đâu?! Phương chỉ là bạn Thùy thôi!
-Thật là bạn không?!
-Thùy…
Mỗi khi nghe ai đó nhắc đến Phương, Thùy luôn như thế, bao nhiêu cảm xúc dồn về.
-Đừng dối lòng mình Thùy ah!
-……. – Thùy nhớ đến ngày hôm ấy. Rồi bổng thấy cay cay khóe mắt.
-Thùy yêu Phương nhưng sao lại làm thế?! Phương rất đau lòng Thùy biết không?! Hà cũng từng yêu Phương nhưng không được Phương đáp lại còn Thùy… tại sao?!
-Thùy… Hà biết Thùy không thể nói kia mà…
-Hà chỉ thấy bất công cho Phương thôi!!
-Xin lỗi Hà! Thùy đi trước đây.
-Thùy không trốn được cả đời đâu.
Bỏ ngoài tai lời nói của Hà, Thùy vẫn cứ đi.
“Bốn năm, bốn năm rồi… Sao mình không thể quên?! Tại sao?!… Phương ơi!! Chân trời mới Phương có nhớ đến Thùy không?!…” Lê bước chân mệt mỏi về những con đường quen, tìm hình bóng của ngày nào.
-Phương thích đi trong mưa không?!
-Không!
-Hok lãng mạn gì hết!
-Đi trong mưa bệnh chết, lãng mạn gì nỗi!
-Phương, hok chính chắn được hả?!
-Được chứ!! Nhưng chỉ khi Thùy gặp nguy hiểm thôi!
-Trời!!….
………………..
-Thùy, đi dạo không?!
-Xe đạp nha?!
-Mỏi chân lắm!!
-Đi dạo hok lẻ chạy bốn bánh?!
-Uh!!
-vậy thôi khỏi!!
-Thôi! Được rồi! xe đạp…
…………..
-Phương ăn kem không?!
-Lớn rồi ai ăn kem nữa?!
-Chứ ăn gì?!
-Ăn kẹo…
-Muốn chết sao?!
………………
-Thùy làm gì dạ?!
-Xếp hạc
-Chi dạ?
-Tặng bạn
-Chi dạ?
-Làm kỉ niệm
-Chi dạ?
-Phương… – Ánh mắt hình mũi tên.
-Được rồi… được rồi… không hỏi nữa là được chứ gì!!
-Biết thì tốt!
Quá nhiều thật sự quá nhiều… kí ức cứ tràn về như thác đổ. “Làm sao?! Làm sao?!”, Thùy đưa tay lau những giọt nước mắt đang rơi trên má mình. Yêu người khó đến vậy sao?! Bóng tối dần bao phủ tất cả, ánh đèn đêm cũng mờ dần. “mưa rồi!!…”. Bao quanh Thùy không là cơn gió lạnh, không là cơn mưa ngoài trời mà nổi đau đang rên rỉ nơi tim, lạnh đến “chết đi sống lại”.
-Phương ơi!!……… – Tiếng gọi thống thiết giữa màn mưa.
Phương quay lại khi nghe ai đó gọi tên mình nhưng chẳng có ai cả. “Giọng nói sao thân quen đến thế?!”. Phương tự đánh thức mình khi đó chỉ là “ảo tưởng”. Cô vẫn đang ở xứ sở hoa Anh Đào. Điều gì đang thúc đẩy cô?! Cô đã phải dối lòng mình để ở lại Nhật sau khi học xong bằng Tiến Sĩ… không thể chờ đợi, tiếp tục sống trong hư ảo nữa! Cô trở về nước trước thời gian đã định để tìm lại một nữa.
-Alo… Hà phải không?!
-Vâng! Hà đang nghe.
-Là Phương đây!
-Phương… Chẳng phải Phương đang ở Nhật sao?
-Phương đang ở sân bay, rước Phương được không?! Phương…
-Được rồi! Đợi Hà tí…
-Uh!!
Tình yêu diệu kỳ – Phần 10

30 phút sau, Hà đã có mặt tại sân bay Tân Sơn Nhất để đón Phương. Hà muốn chạy đến để ôm chầm lấy Phương nhưng Hà biết điều đó sẽ có lỗi với Kiên vì cô biết tình cảm với Phương vẫn còn.
-Bốn năm rồi, nhìn Phương chửng chạc hơn trước rất nhiều!
-Uh!! Hà cũng thế!
-Sao Phương không gọi cho bác Tùng?
-Phương không muốn ba biết Phương về trước dự định.
-Vì sao?!
-Phương muốn gặp Thùy.
-Phương vẫn không từ bỏ ý định?!
-Không, chỉ là Phương muốn biết “tại sao?!”
-Hà biết… Để Hà đưa Phương đến khách sạn trước.
-Uh!
Ngày hôm nay với Thùy cứ như thế nào ấy, cứ bồn chồn ngồi đứng không yên.
-Chào Tổng Giám Đốc! Bác gọi cháu có gì không ah!?
-Chào cháu! Có người muốn gặp cháu?!
-Ai ah?!
-Là bác. – Giọng một người đàn ông.
-Bác Tùng – Thùy ngạc nhiên.
-Hai người nói chuyện đi, tôi ra ngoài trước. – Ông Trung lịch sự.
Thùy cuối đầu chào.
-Cháu ngạc nhiên là tại sao bác lại đến đây phải không?!
-Dạ cháu…
-Ông Trung là bạn thân của bác.
-Vậy Kiên…
-Đúng, Kiên là rể hụt của bác.
-…………- Như hiểu ra nhiều chuyện.
-Phương về rồi.
-……… -Tim đạp liên hồi.
-Nhưng nó không cho bác biết. Cháu biết tại sao không?!
-Cháu… cháu không biết!
-Vì cháu!
-Cháu…
-Bốn năm qua bác nghĩ rằng Phương sẽ quên được cháu và chấp nhận một ai khác nhưng thật không ngờ… Bác xin lỗi vì thật chất trước đây bác muốn hai đứa phải cắt đứt quan hệ sẵn việc đưa Phương sang Nhật du học, bác không muốn cả hai sau này phải khổ nhưng phần lớn là vì danh tiếng của bác trên thương trường, thật rất khó để chấp nhận… nhưng giờ, Phương vì cháu mà làm rất nhiều chuyện… Bác không biết mình sẽ làm thế nào nhưng như những gì bác đã từng hứa, chỉ cần hai đứa vẫn yêu thương nhau… bác không ngăn cắm!
-Bác Tùng, cháu xin lỗi! nhưng cháu thật sự rất yêu Phương. Cháu cũng muốn mượn thời gian xa nhau để quên mọi chuyện, nhưng cháu không thể, càng xa cháu lại càng nhớ. Cháu biết tấm lòng của bác thương con vô bờ bến. Nhưng…
-Bác biết! Cháu cứ làm theo con tim mình.
-Cảm ơn bác!! Cháu…
-Uh!! Cháu cứ làm việc của mình.
-Chào bác!!
-“Đúng là mình già thật rồi!!” – Ông Tùng thầm nghĩ.
“Mình phải làm sao mới phải, bác Tùng đã rất khoan dung mình không thể làm chuyện có lỗi với bác… Tốt nhất mình nên đi khỏi đây!!…”. Thùy lang thang không biết phải đi về đâu, làm gì, thế nào?! “Đúng rồi! là nơi đó!”. Thùy đi về nơi mình đã lớn lên cùng những trẻ mồ côi khác để lắp đi thực tại phủ phàng.
-Má! Con đã về… -Thùy gọi lớn.
-a… chị Thùy… chị Thùy về má ơi!
Tui trẻ súm sích bên Thùy như mừng người thân thực sự. Tối hôm ấy.
-Con đang trốn chạy chuyện gì phải không?!
-Má ơi! Con phải làm sao?! – Thùy tựa đầu vào một phụ nữ trung niên khóc như đứa trẻ.
-Đừng quá cố chấp con ah!! Mở lòng được thì phải mở…
-………
Thùy bâng quơ nhìn về xa xăm nhưng hình bóng Phương cứ chập chờn trước mặt.
-Thùy nghỉ việc rồi!
-Tại sao?!
-Hà không biết, hôm nay Thùy không đi làm.
-Ba biết…
Cả hai ngạc nhiên quay lại.
-Ba….
-Bác Tùng.
-Thùy không muốn gặp con.
-Tại sao? Mà sao ba biết con ở đây?!
-Con quên rằng, ba là ba của con sao?!
-Con…
-Tìm Thùy đi…
-Ba nói thậtt không?!
-Con không tin ba sao?!
-Con…
-Ba biết, nhưng ba cũng cần thời gian để chấp nhận.
-Ba không trách con sao?!
-Trách con hay trách bản thân ba?!
-………….
-Con hạnh phúc ba mới có thể hạnh phúc.
-Ba… ba chấp nhận cho con… thật không?!
-Con phải đem Thùy về đây, con biết không?!
-Ba….. – Phương ôm chầm lấy ba mình cảm động.
-Đi đi con… hãy mang nụ cười của mình về.
-Cảm ơn ba!!….
Phương chạy như bay đến nơi mình cần đến. “Chắc chắn Thùy sẽ về đó!!”
-Má ơi!! Có người tìm chị Thùy kìa!
Người phụ nữ trung niên bước ra ngoài nhìn người con gái trước mặt.
-Cháu là Phương?!
-Dạ! là cháu.
-Cháu về đi, Thùy sẽ không gặp cháu đâu!
-Bác, bác có thể…
-Vấn đề là ở hai đứa, bác không thể xen vào!
-Cháu biết, nhưng mong bác nói với Thùy cháu sẽ đợi đến khi nào cô ấy chịu gặp cháu mới thôi!
-Bác sẽ nói lại…
Phương cuối đầu chào người khi nãy. Thùy bên trong đã nghe lời Phương nói nước mắt đang rơi trên khóe mi ấy, người đàn bà khi nãy chỉ biết nhìn đứa con gái tội nghiệp lắc đầu rồi bước tiếp.
-Tội tình gì phải hành hạ mình như thế?! – Thùy tự hỏi.
Mùa hè nắng mưa bất chợt, Phương đã hứng trọn cái nắng gay gắt rồi đến mưa đang hành hạ xác thân Phương nhưng nó không là gì so với vết cắt hằn trong tim suốt 4 năm qua. Phương nói to.
-Phương biết em đang nhìn Phương, đang lo lắng cho Phương nhưng sao em lại bỏ mặc Phương?! Em cũng có tình cảm với Phương kia mà… nếu không em sẽ không trốn tránh! Phương van em… Phương không thể sống nếu không có em… Hãy cho Phương cơ hội được chăm sóc em, yêu thương em… Đừng trốn tránh nữa!!
Nước mắt Thùy đang hòa cùng cơn mưa ngoài kia, nổi đau như xé lòng.
-Phương yêu em!! – Phương gào to giữa đất trời
Hình bóng thân quen dần xuất hiện trước mặt Phương, cả hai ôm chầm lấy nhau trong niềm hạnh phúc vô bờ bến.
-Em yêu Phương!!
-Đừng rời xa Phương nữa!! Phương sẽ chết mất nếu không có em!!
-……
Họ trao nhau nụ hôn thật say đắm, thời gian như ngừng lại ở phút giây này, họ sưởi ấm cho nhau bằng cả trái tim đang khao khát tình yêu mãnh liệt. Ánh cầu vồng nơi cuối chân trời như tôn lên vẻ đẹp của “tình yêu diệu kì”.
Tình yêu diệu kỳ – Phần 5


Nằm nơi gác vắng một mình Thùy nghĩ tới chuyện vừa xảy ra, thật không ngờ rằng người cứu cô lại là “kẻ thù truyền kiếp”… người đã khiến cô khốn đốn, khổ sở suốt thời gian vừa qua. Giây phút ấy, Phương không còn là người kiêu căng, tự mãn, đắc ý và đáng ghét nữa, cô trở nên chính chắn, biết suy nghĩ và là một “anh hùng”.
-Thật không ngờ!!… Cảm ơn Phương! – Thùy bâng quơ.
Phương len lõi vào màng đêm nghĩ đến việc đã qua và chuyện vừa rồi.
-Phương xin lỗi!! là Phương đã làm mọi chuyện ra nông nỗi này!… Chính tay Phương đã hủy hoại tương lai tươi sáng của Thùy, Phương… Phương sẽ chuột lại lỗi của mình.
Một đêm thức trắng của cả hai… Ngày mới bắt đầu, tươi sáng hơn, rực rỡ hơn.
-Sao Phương đến đây?! –Thùy ngạc nhiên.
-Đến để chở Thùy vào trường.
-Để làm gì?!
-Học.
-Thùy đã nghỉ rồi!
-Thì bây giờ bắt đầu lại.
-Nhưng…
-Thùy quên điều Phương nói tối qua sau?!
-Thùy không quên nhưng…
-Đừng nhưng nữa!!… Phương không giúp Thùy, là bản thân Thùy cố gắng mà có thôi!
-Thùy…
-Làm thủ tục học lại Thùy nha!!
-……… -Thùy còn e dè.
-Lên đi.
Cả hai bắt đầu với một tình bạn mới.
-Cảm ơn Phương, Thùy đi trước đây! – Thùy xuống xe khi tới nơi.
-uh!….
-Sao hai người lại đi chung?! –Hà lên tiếng khi thấy “hiện tượng lạ”.
-Bạn bè đi chung không được sao?! – Phương với giọng của thường ngày.
-“bạn bè”?!
-Uh!
-Hôm nay có động đất hay sóng thần dzạ?!
-Chẳng động đất cũng chẳng sóng thần, thích thì đi cùng thôi!!
-Thật không đây!!? – Hà nghi ngờ.
-Không tin thì thôi! Tui lên lớp trước đây!
-Khoan đã! Chưa nói xong mà!
-…….. –Phương bỏ đi, để lại Hà với câu hỏi “tại sao?!”
Phương lên bụt cầm micro.
-Chào các bạn, hôm nay là ngày đầu tuần và cũng là ngày rất đặc biệt, các bạn đang thắc mắc đúng không nào?! Nhưng mình sẽ bật mí ngay bây giờ. Đó là… Chúng ta sẽ cùng chào đón sự trở lại của “cựu lớp trưởng” Trần Minh Thùy. –Tiếng vổ tay hoan nghênh của lớp. Bên cạnh đó cũng có nhiều ánh mắt kì thị. Phương tiếp.
-Thùy sẽ tiếp tục đảm nhiệm vị trí trước đó, các bạn có ý kiến gì không?!
-Mình không đồng ý –Tiếng của một bạn nữ cùng lớp.
-Bạn có thể nói lí do…?
-Nó không có tư cách làm lớp trưởng… – Ánh mắt khinh miệt nhìn Thùy
-Vì sao?!
-Nó chỉ là một đứa nhà quê, nghèo rớt mồng tơi đi học phải dựa vào tiền của người khác….
Thùy bỏ chạy ra khỏi lớp, những giọt nước mắt trực chờ rơi trên má, tủi cho phận mình hay đau đớn trước những cố gắng của mình không ai nhận thấy.
-Được rồi! – Phương ngắt lời người bạn khi nãy rồi tiếp.
-Mình xin lỗi trước nếu như có làm phật lòng các bạn về điều mình sắp nói ra, mong các bạn có thể bỏ qua! Mình biết hoàn cảnh Thùy không bằng phần đông lớp ta nhưng hơn nhau là ở sự cần cù, chịu khó, bạn ấy biết vượt qua khó khăn, biết tự mình phấn đấu… các bạn thì sao?! Đúng, Thùy được học ở đây là nhờ nhà tài trợ nhưng nó là do sự cố gắng học tập của bạn ấy mà có được còn chúng ta ngồi đây dựa vào tiền của ba mẹ, của người thân… không phải làm lụng cực khổ, vất vả… Hãy hỏi bản thân mình trước khi buông nên lời nói đó!… Nếu bạn cảm thấy mình đủ đức, đủ tài thì mình không có ý kiến.
-Mình…. – Người bạn khi nãy ậm ừ không thốt nên lời.
-Mời bạn ngồi xuống. Còn ai có ý kiến gì không?! Nếu không mình xin phép… còn bạn mình mong bạn sẽ có một lời xin lỗi với Thùy. – Phương bỏ đi, nói thế để giữ thể diện cho bạn vừa rồi và cũng đúng tác phong một người đứng đầu lớp. Nó như một lời đe dọa, chẳng ai không biết danh “Nguyễn Phương”.
-Bà muốn chết sao?! – Người bạn kế bên lo lắng nhìn người vừa rồi.
-Tui… – Người ấy run sợ.
Thùy chạy vô định hướng đến khi không chạy được nữa, cô dừng lại quỵ chân xuống thảm cỏ, chua xót quá, đau đớn quá!! Nghèo là tội sao?!
-Khóc đi! – Giọng của Phương.
-Thùy không nên ở đây nữa!
-Không đâu Thùy, chỉ là các bạn ấy không hiểu Thùy thôi!
-Thùy…
-Thùy phải chứng minh cho mọi người thấy chứ! Chưa đầy 24h Phương đã thấy Thùy khóc hai lần rồi đấy!! Khác quá với Thùy trước đó. – Phương lau khô nước mắt cho Thùy
-Con người cũng có lúc yếu đuối mà!!
-Cho Thùy yếu đuối phút giây này thôi!!
-uh!…… – Thùy tựa đầu vào vai Phương như tìm chổ dựa cho tâm hồn bé bỏng của mình.
“Sao Phương có thể?!” người từ phía xa nhìn thấy cảnh vừa rồi, nghe lòng mình đau còn có chút gì ganh tị…
…………….
-Phương không cho phép ai xúc phạm Thùy cả, Vân hiểu không?!
-Vân xin lỗi!
-Người Vân xin lỗi không phải Phương, tốt nhất Vân nên xin lỗi Thùy, đừng để Phương làm chuyện không hay…
-Vân biết…
…………….
Một sự thay đổi đến “chóng mặt”, khiến nhiều người không hiểu tại sao, một năm học qua đi chóng vánh với nhiều điều không lí giải được.
-Thùy đến nhà Phương ở nha?! – Phương đề nghị.
-Tại sao?! Thùy vẫn sống tốt mà! Phương làm vậy Thùy ngại lắm!
-Phương chỉ muốn giảm bớt áp lực cho Thùy thôi! Thùy…
-Thùy hiểu, nhưng Thùy không muốn lợi dụng lòng thương hại của ai cả! Thùy vẫn còn đôi tay.
-Phương không có ý đó!
-Nếu không có ý đó thì đừng nhắc nữa.
-Phương… – Phương biết không thể thuyết phục Thùy nữa đành im lặng.
Tình yêu diệu kỳ – Phần 6

Động lực nào khiến Phương làm điều đó?! Thật khó hiểu ngay cả bản thân Phương cũng…
-Con về rồi!
-Ba có mời một người bạn của con đến đây dùng cơm, con lên phòng tắm rửa rồi xuống nhanh đi. Sắp tới giờ rồi!
-Hà hả ba?!
-Ba muốn cho con một bất ngờ…
-Dạ! “Làm gì bí mật giữ dạ! Ngoài Hà thì còn ai nữa?!” – Phương thầm nghĩ.
“tin…tin” chiếc xe bốn bánh đời mới đi tiến thẳng vào nhà Phương.
-Chào bác!! – Tiếng một chàng trai.
-Tốt! ra dáng đàn ông lắm! a… mà ba cháu có đến không?! – Ông Tùng vổ vai người con trai vừa chào mình.
-Dạ, ba cháu gửi lời xin lỗi đến bác do hôm nay có một cuộc họp quan trọng nên ba không đến được ạ!
-Không sao! Ba cháu về đây rồi thì còn nhiều cơ hội mà. Vào nhà đi cháu.
-Dạ
-Ba, mẹ cháu khỏe không?! Nói vậy nhưng cũng hơn 10 năm rồi không gặp
-Dạ, ba mẹ cháu vẫn khỏe. Ông bà có gửi ít quà biếu bác.
-Đến chơi là được rồi… cần chi…
-Cần… cần chứ bác!!
Phương bước phòng khách trong chiếc quần jien cùng áo sơmi màu nhìn về phía bàn ăn.
-Anh Kiên!… – Phương reo lên, ôm chầm lấy người vừa rồi
-Chào Phương! Trông em thật tuyệt vời.
-Anh vẫn thế!
-Không thế sao làm bằng em được…
-Anh này…
-Phương nó còn trẻ con lắm con ah!!Nhưng có khi thì cứ như bà cụ non vậy!
-Ba… – Phương ngại ngần.
Ba người họ huyên thuyên rất nhiều chuyện, cuối cùng cũng vào vấn đề chính.
-Thưa bác! Hôm nay con đến đây trước là thăm bác sau là để…
-Bác biết mà!! Bác và ba cháu cũng tính trước rồi! không mất “vợ” đâu! – Ông cười sau lời nói.
-“Vợ”… -Phương sặc nước.
-Em có sao không?!
-Xin lỗi! em không sao…
-Cuối năm nay Phương ra trường, bác và ba cháu sẽ tính chuyện của hai đứa.
-Ba… – Phương ngạc nhiên.
-Xin phép bác, cũng đã khuya rồi, cháu phải về để mai còn đến công ty phụ ba.
-Uh! Cháu về…
-Chào em…!!
Đợi Kiên lên xe ra về Phương mới có dịp nói chuyện với ba mình.
-Ba, chuyện vừa rồi là sao?!
-Chuyện gì?! A… – Ông Tùng dần hiểu. Rồi tiếp.
-Ba và bác Trung đã hứa với nhau từ trước sẽ làm đám cưới cho hai đứa khi trưởng thành.
-Ba! Bây giờ là thế kỉ 21 rồi, sao lại?!
-Ý con là gì?!
-Con không đồng ý…
-Con dám! Đó là lời hứa của người lớn, con muốn ba làm trò cười sao?!
-Dù gì đi nữa con cũng không đồng ý!
-Ba cấm!
-……….. –Phương bỏ chạy ra ngoài để lại ông Tùng trong phòng khách với nhiều suy nghĩ “ba chỉ muốn tốt cho con thôi!”
Phương chạy, chạy mãi không biết vô tình hay cố ý cô lại đến nhà Thùy nhưng phải gần 12h đêm Thùy mới về, Phương ngồi đó đợi đến mòn mõi rồi ngủ quên lúc nào không hay.
-Phương… Phương…
-Thùy về rồi hả?
-Sao Phương đến đây?!
-Phương không muốn về nhà!
-Tại sao?!
-Thùy không định cho Phương vào nhà hả?!
-Xin lỗi! Thùy quên mất, Phương vào đi…
Thùy gót một ly nước đưa cho Phương rồi tiếp.
-Bác Tùng biết Phương ở đây không?
-Không!
-Để Thùy gọi cho bác ấy!!
-Đừng, Phương không muốn ông ấy biết Phương ở đây.
-Được rồi!!… đã khuya rồi, chắc bác ấy cũng đã ngủ.
-Tối này Phương ngủ ở đây được không?!
-Ở đây?!
-Không được sao?!
-Không, tại chổ Thùy ở nhỏ quá!
-Không sao, Phương sẽ ngủ dưới sàn nhà.
-Thôi! Phương ngủ trên giường đi, Thùy sẽ ngủ dưới sàn.
-Phương…
-Được rồi! dù gì thì Thùy cũng quen với việc này mà.
Thùy lấy mền, gối chuẩn bị cho giấc ngủ.
-Thùy nè! Phương ngủ cùng Thùy nha!
-Sao dạ?!
-Không sao! Phương thấy mình cô đơn quá!
-Uh!!
Phương xuống nằm cùng Thùy.
-Thùy nè!
-Gì?!
-Phương có chuyện này muốn hỏi Thùy! – Phương ngồi dậy nhìn Thùy.
-Phương cứ hỏi…
-Thùy… Thùy có người yêu chưa?!
-Có…
-Cho Phương biết được không?!
-Phương đó!
-Hả?!
-Đùa thôi! Thùy chưa nghĩ đến điều đó!
-Làm Phương hết hồn!
-Có gì đâu mà hết hồn…
-Thì tưởng thật?!
-Thật thì sao?!
-Thì… có sao đâu??!
-Phương chưa trả lời Thùy “sao lại đến đây?”
-Ba Phương muốn Phương “lấy chồng”
-Hả?! Phương lấy chồng sao?!
-Có gì không được?!
-Phương làm “chồng người ta” thì có chứ ai dám làm chồng Phương. – Thùy đùa.
-Thật mà! Là một người bạn của ba Phương.
-Phương biết người ấy chứ?!
-Biết, vì người ấy cũng là bạn Phương.
-Tại sao Phương không đồng ý?!
-Phương…
-…. –Thùy chờ đợi.
-Phương đã yêu một người.
-…. Phương… – Thất vọng
-Phương không thể lấy anh Kiên như ý của ba…
-Sao Phương không nói với ba mình?!
-Phương không thể…
-Tại sao?!
-Ba Phương sẽ không chấp nhận.
-Tại sao?! Phương không nói sao ba Phương có thể chấp nhận?
-Phương…
-Người ấy có biết tình cảm của Phương không?!
-Không!
-Sao Phương không nói…?!
-Phương không thể nói!
-Thùy không hiểu…
-Vì người đó là…
-Là gì…?!
-Là một người con gái…
-……… – Ngỡ ngàng.
-Người ấy có chấp nhận Phương không bản thân Phương cũng chẳng biết, Phương lấy gì để ba chấp nhận.
-…….. Phương……
-Thùy có rời bỏ Phương không?!
-Thùy…
-Ngay cả Thùy cũng không thể chấp nhận thì sao…?!
-Đừng thế Phương ah!! Không gì là không thể mà!! Cố lên… Nhưng trước hết Phương phải nói tình cảm của mình với người ấy thì mới có thể quyết định được!
-Phương…
-Đã khuya rồi, Phương ngủ đi…
Phương không nói gì rồi len lõi vào giấc ngủ.
Tình yêu diệu kỳ – Phần 7

-“Phương rất muốn nói người Phương yêu là Thùy, Thùy có thể chấp nhận Phương không?!”
-“Phương ah!! Thùy phải làm sao?! Người Phương yêu là ai?! Là Hà phải không?! Thùy có thể giúp gì cho Phương khi bản thân Thùy cũng không biết Thùy phải làm gì?! Sao lại chớ trêu cảnh này!!…”
Trời về khuya se lạnh hơn như muốn khiêu khích con người, Thùy nằm gọn trong vòng tay Phương, cơ thể như cảm nhận được sự ấm áp, chở che làm Thùy chìm vào giấc ngủ sâu hơn. Ánh nắng ngày mới bắt đầu, Thùy như không muốn tỉnh dậy, mong cho thời gian ngừng lại ở giây phút này. Nhưng không Thùy còn việc phải làm.
-Alo… Chào bác, cháu là Thùy. Xin lỗi đã làm phiền bác.
-Cháu gọi cho bác có gì không?!
-Dạ, cháu gọi để báo với bác rằng, Phương ở nhà cháu từ tối qua ah! Do đêm qua đã quá khuya nên cháu sợ làm phiền bác.
-Cảm ơn cháu!!Bác gọi cho Hà nhưng con bé không biết, bác đang lo không biết phải làm thế nào?!
-Dạ không có chi đâu ah!! Phương suy nghĩ không thông nên mới vậy! bác đừng lo quá!
-Phương giận bác nên vài ngày nữa Phương sẽ không chịu về nhà đâu! Đành làm phiền cháu vậy!!
-Dạ!! cháu biết ah!!
-Cảm ơn cháu!
-Dạ! cháu chào bác ah!!
-Uh! Chào cháu!
Sau khi gọi cho ba Phương, Thùy đã quyết định làm một việc. Cô viết vài chữ trên tờ giấy để lại cho Phương rồi ra ngoài.
-Hà ơi!! – Thùy gọi.
-Thùy hả?! Tìm Hà có gì không?!
-Ah! Không có gì chỉ là Phương nhờ Thùy hẹn Hà tối nay 8h gặp ở công viên.
-Sao Phương không gọi cho Hà?!
-Do máy Phương hết pin, hôm nay lại không đi học nên nhờ Thùy nhắn dùm.
-Đêm qua Phương ở nhà Thùy hả?!
-Uh!! Thôi trể rồi, Thùy phải đi làm đây!!
-Hôm nay chủ nhật mà!
-Chủ nhật mới đông khách và cần đi làm sớm hơn.
-Uh!! Bye Thùy!
-Bye!!
“Mình làm vậy có đúng không?!… Sao có cảm giác tim mình nhoi nhói thế này?!…”
Phương tỉnh lật đồng hồ trên tay xem mấy giờ.
-Trời ah!! 2h chiều rồi sao?!
Phương thấy mình đau đầu, choáng váng, người thì nóng rang… rồi lại nằm thiếp đi. Có lẻ là do tối qua đợi Thùy.
-Đã gần 10h rồi mà Phương chưa đến nữa!! Bộ tính đùa với mình sao?! Quá đáng!! – Hà giận dỗi bỏ về, nhưng kịp cho Hà suy nghĩ “Chắc Phương đang ở nhà Thùy, đến đó hỏi cho ra lẽ…” Hà cho xe quay lại để đến nhà Thùy. Ngừng xe trước cổng nhà trọ nhìn vào phòng Thùy chẳng thấy ai cả ngoài một màu tối đen như mực, đẩy nhẹ cửa vào trong. “cửa không khóa”
-ý… – Hà hết hồn khi chân đụng phải vật gì. Cô với tay bật chiếc đèn ngủ lên.
-Phương… -Hà ngạc nhiên.
-Sao Phương nằm đây?! – Hà lay nhẹ Phương.
-Nóng quá! Chắc là sốt rồi… Thùy đâu nhỉ?! Quên mất, phải gần 12h Thùy mới về.
Hà lo lắng kéo mền đắp cho Phương rồi lấy khăn ấm lau người. Hà chạy đi mua thuốc sẵn tìm gì đó lót dạ cho Phương. Hà vừa đi thì Thùy cũng vừa về đến, hôm nay Thùy xin nghĩ buổi tối nhưng không về mà đi lang thang cho vơi nỗi đau phần nào đó. Thấy đèn sáng “chẳng lẻ, Phương chưa đi?!”, Thùy vội vào nhà.
-Phương… Phương… – Thùy lo lắng nhìn Phương mê man.
-Chết, Phương sốt rồi!… – Nhìn mãnh giấy khi sáng vẫn yên vị Thùy biết rằng Phương chưa đọc nó. “Gặp nhau 8h ở công viên nhé!”
Thùy vội chạy xuống bếp nấu ít cháo trắng rồi nước ấm cho Phương.
-Phương… Phương… dậy đi… – Trên tay Thùy cầm bát cháo nóng hổi.
-……….
-Chắc phải báo cho bác Tùng biết mới được. – Thùy để bát cháo lên bàn rồi chạy đi nhưng đã bị một bàn tay nắm lại.
-Đừng đi!… Thùy đừng bỏ rơi Phương…!! Phương cần Thùy chỉ cần Thùy…
-Phương không sao chứ?!
-Phương… “Phương yêu Thùy”…
Một thước phim quay chậm Thùy ngỡ ngàng nhìn Phương, như không tin những điều vừa nghe được.
-Chẳng phải người Phương yêu là Hà sao?!
-Phương chỉ xem Hà là bạn thôi!! Phương rất muốn nói, rất rất muốn nói… Phương yêu Thùy từ lần đầu gặp mặt Phương muốn làm Thùy chú ý đến Phương nhưng không ngờ lại… đến khi Phương nhìn thấy Thùy bị người ta ức hiếp Phương càng khẳng định rằng ngoài Thùy, Phương sẽ chẳng thể yêu ai được nữa… Đừng rời xa Phương, chấp nhận Phương được không?!
-Phương biết mình đang nói gì không?!
-………… -Không một lời đáp.
-Phương… Phương… -Thùy gọi, nhưng không có phản ứng từ Phương, Thùy chạy ra ngoài.
-Hà… – Thùy ngạc nhiên khi thấy Hà đang tựa cửa.
-Hà đến để đưa thuốc cho Phương. – Đưa gói cầm trên tay Hà bỏ chạy trong màng đêm cùng những giọt nước mắt.
-Hà… Hà… – Thùy không biết phải làm thế nào nữa! chỉ đành cho Phương hạ sốt rồi tính tiếp.
“két….” Tiếng thắng xe nhưng đã quá muộn, chiếc xe đã tông thẳng vào Hà, cô ngã xuống nền đường. Người lái xe vội bế cô vào bệnh viện.
-Cô ơi!! Cô ơi! Tỉnh lại đi… – Người thanh niên lo lắng.
Đã hơn 2h sáng, Thùy mệt mỏi gục đầu bên cạnh Phương. Phương dần tỉnh lại, cơn sốt đã hạ. Phương đưa tay vuốt tóc Thùy, nhìn cô lúc này thật đáng yêu, như một thiên thần trong truyện tranh.
-Xin lỗi! đã làm Thùy tỉnh giấc.
-Không sao!! Phương thấy sao rồi?!
-Phương khỏe hơn rồi!… Cảm ơn Thùy.
-Có gì phải cảm ơn chứ!!
-Thùy!
-Có chuyện gì hả?!
-Thùy có chấp nhận Phương không?!
-Chấp nhận gì chứ?!
-Chấp nhận tình cảm của Phương.
-Không phải Phương mê man nên nói vậy sao?!
-Phương thật tâm đấy!!
-Thùy…
-…….. – Phương chờ đợi.