DMCA.com Protection Status
Hiển thị các bài đăng có nhãn Tình Yêu. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Tình Yêu. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Năm, 9 tháng 4, 2015

Thơ tình yêu buồn khi chia tay hay nhất buồn nhất
Thơ tình yêu buồn khi chia tay hay nhất buồn nhất.Thơ tình yêu buồn khi chia tay người yêu. Thơ buồn khi chia tay người yêu. Thơ ngắn tình yêu buồn . Thơ tình yêu buồn tâm trạng

Thơ tình yêu buồn khi chia tay hay nhất buồn nhất

Có nỗi nhớ tưởng chừng không chịu nổi 
Cứ thay nhau da diết đến cồn cào 
Em không phải là người hay say sóng 
Mà chiều nay bờ đánh đến nôn nao ..

Thơ tình yêu buồn khi chia tay hay nhất buồn nhất
Read more »

Thứ Bảy, 28 tháng 3, 2015

Ảnh bìa yêu đơn phương yêu thầm đẹp ý nghĩa cho facebook

Ảnh bìa yêu đơn phương yêu thầm đẹp ý nghĩa cho facebook. Ảnh bìa yêu đơn phương cho nam nữ. Ảnh bìa yêu thầm đẹp cho facebook. Tải Ảnh bìa yêu đơn phương yêu thầm đẹp ý nghĩa cho facebook. Cover yêu đơn phương yêu thầm đẹp ý nghĩa cho facebook

Chú ý: Các bạn muốn tải đúng kích thước ảnh bìa các bạn click vào ảnh rồi nhấn tải về hoặc click chuột phải rồi mở ra tab mới rồi mới tải . Kích cỡ chuẩn để có ảnh bìa đẹp là 850x315px

- Những bạn copy bài viết này chú ý nghi nguồn khi copy bài viết tại Bít Tuốt Blog

Bài viết bạn có thể quan tâm


Ảnh bìa yêu đơn phương yêu thầm đẹp ý nghĩa cho facebook

Ảnh bìa yêu đơn phương yêu thầm đẹp ý nghĩa cho facebook
Ảnh bìa yêu đơn phương yêu thầm đẹp ý nghĩa cho facebook

Read more »

Thứ Hai, 2 tháng 6, 2014

Có phải một ngày tớ và cậu lớn lên, thay đổi và có những con đường đi cho riêng mình.
Có phải một ngày tớ ngồi buồn vu vơ, nghĩ đến cậu như một cơn gió mát lành thoảng qua cuộc đời tớ.
Có phải một ngày chúng ta chẳng còn những khoảng thời gian dành cho nhau, đi lang thang, ăn món kem ốc quế vừa ngon – bổ – rẻ như suy nghĩ của tớ. Chẳng thể đi dã ngoại với cây đàn cùng những bản tình ca cậu dành riêng cho tớ.
Và biết đâu cũng sẽ có một ngày cậu chẳng còn được nghe tớ hát những bài hát yêu thương dành  riêng cho cậu nữa, chẳng còn những tin nhắn quan tâm, hay những cuộc hẹn lãng mạn nữa,… bởi chúng ta đều nói rằng chẳng có nhiều thời gian và những điều đó không cần thiết.

Rồi sẽ có một ngày cả cậu và tớ hiểu hơn về nhau, nhưng rồi sự im lặng sẽ đến từ cả hai phía. Có phải khi người ta im lặng luôn là lựa chọn an toàn nhất với nhau?
Và sẽ có một ngày tớ chẳng còn nhìn thấy nụ cười của cậu – điều mà tớ yêu nhất. Có lẽ là bộn bề cuộc sống đã làm con người ta mất đi khoảng thời gian dành cho bản thân và những người xung quanh…

Đừng để những chuyện đó xảy ra cậu nhé!

Vì yêu thương chẳng bao giờ là muộn. Cho dù cậu đã trải qua rất nhiều mối tình, tớ cũng khóc cạn nước mắt vì một vài chàng trai nào đó thì chỉ cần có lúc cậu nghĩ đến tớ, nhớ nhung tớ đến khôn nguôi, tớ sẽ xuất hiện. Cậu vẫn luôn nói rằng giữa chúng ta có thần giao cách cảm mà.
Vì mọi thứ đều do bản thân mình quyết định và thay đổi. Có thể cậu sẽ bị cuốn vào sự thay đổi ấy, nhưng đừng ở trong đó lâu quá, hãy nhìn về phía tớ và bước đến bên tớ. Rồi tớ sẽ cho cậu biết ngày xưa cậu đã kể cho tớ nghe ước mơ của cậu là gì, và cậu đã vô tình lãng quên nó như thế nào.

Cậu cũng đừng nản lòng hay nuối tiếc những gì đã qua, vì ngoài kia còn nhiều lắm những niềm vui và những điều ý nghĩa mà chúng ta chưa khám phá hết. Chẳng có gì là xa vời, chẳng có gì là không thể.
vì tớ luôn yêu cậu, luôn chờ cậu ở một nơi mà chỉ có riêng tớ và cậu.
Thùy Trang "Chuyện tình yêu"

Thứ Năm, 29 tháng 5, 2014

Đừng bao giờ yêu một chàng trai quá tốt, nó sẽ khiến bạn cảm thấy như đang đặt cược toàn bộ với vận may của mình. Khi mà may mắn mỉm cười thì anh ấy xuất hiện bên cạnh, còn khi cuộc đời giành giật lấy lại, bạn sẽ phải buông anh ấy ra.

Con gái ấy mà, tại sao luôn rắc rối thế? Trong những mớ mâu thuẫn rối như tơ vò nửa muốn nửa lại không, có bao nhiêu phần trăm là sẽ làm theo trái tim sai khiến đâu? Thật ra thì cô gái nào cũng muốn yêu một chàng trai tốt, nhưng những chàng trai quá tốt lại không nên yêu một chút nào.


Đừng bao giờ yêu một chàng trai quá tốt, căn bản vì có nhiều lúc chàng trai quá tốt ấy chẳng thật sự dành cho mình đâu. Và luôn khiến bạn nảy sinh cảm giác hồ nghi, rằng có đúng là chàng đang thật sự yêu thương mình hay chỉ là đơn thuần vì chàng tốt nên mới đối xử tốt với mình?

Đừng bao giờ yêu một chàng trai quá tốt, căn bản vì có nhiều lúc bạn sẽ cảm thấy anh ấy nâng niu và tôn trọng bạn quá mức để rồi mọi thứ cảm xúc lại biến thành sự xa cách. Cho dù có cố gắng đến mấy cũng chẳng thể hâm nóng được tình cảm nóng lên, bạn sẽ bắt đầu cảm thấy mọi thứ không chân thật.

Đừng bao giờ yêu một chàng trai quá tốt, căn bản vì có nhiều lúc bạn sẽ cảm thấy anh ấy đâu phải thuộc về mình bạn đâu? Anh ấy đối xử với ai cũng tốt như khi ở bên bạn, anh ấy chia sẻ nụ cười với tất cả mọi cô gái, anh ấy galant đến mức khiến bạn dễ dàng phát điên lên mỗi ngày.

Đừng bao giờ yêu một chàng trai quá tốt, nó sẽ khiến bạn cảm thấy mình ngày càng xấu xa và ích kỷ. Bạn sẽ trở thành một người chỉ chấp nhất chuyện anh ấy đi với ai, tốt với ai, có vượt qua mức cho phép hay không; luôn sống trong lo âu và sợ hãi rằng một ngày nào đó người ấy sẽ chẳng còn yêu mình mà chỉ cầm chừng mối quan hệ chỉ vì không muốn bạn bị tổn thương chứ không phải vì tình yêu.

Đừng bao giờ yêu một chàng trai quá tốt, nó sẽ khiến bạn cảm thấy như đang đặt cược toàn bộ với vận may của mình. Khi mà may mắn mỉm cười thì anh ấy xuất hiện bên cạnh, còn khi cuộc đời giành giật lấy lại, bạn sẽ phải buông anh ấy ra.

Đừng bao giờ yêu một chàng trai quá tốt, bởi vì mặc dù không để xảy ra những chuyện như trên, rất có thể anh ấy sẽ khiến bạn phát chán. Tình yêu không thể nào lấy lòng tốt và sự tử tế ra để đo lường. Người tốt như anh ấy có thể sẽ chỉ là một người chồng tốt chứ không thể là một người yêu hoàn hảo. Khi mà đang lúc thanh xuân phơi phới bạn cần phải tìm cho mình một cảm giác yêu đương mãnh liệt chứ không phải là chỉ những cái nắm tay không nặng cũng chẳng nhẹ.

Cái gì “quá” cũng thành ra hỏng bét, chỉ cần vừa đủ có khi mới là hạnh phúc bền lâu. Có thể bạn sẽ nghĩ khác, nhưng thật sự là những chàng trai quá tốt, vì thật sự ở đời làm gì có ai hoàn hảo. Có thể người ấy tốt, nhưng không hẳn bạn yêu người ấy đã là tốt đâu.

Thứ Ba, 27 tháng 5, 2014

Hạnh phúc là một ngày nào đó đi bên ai đó mà lại nhớ đến ai đó đến nao lòng và quay quắt về một kỷ niệm đã thoáng qua trong đời.

Một ngày của một lần nắm tay ai đó mà lại mơ hồ hơi ấm bàn tay ai đó của một thời dại khờ và nông nỗi. Đó cũng là một niềm hạnh phúc khi xa người mà vẫn nhớ đến người.

Hạnh phúc là gì em biết không em ?

Hạnh phúc là được yêu và được yêu thương.

Hạnh phúc là gì em có biết hay không ?

Hạnh phúc là khi ta yêu nhau thật lòng mong gần nhau mãi mãi.

Mình sẽ chẳng bao giờ cô độc dù mình không được ở gần nhau.

Hạnh phúc của anh là ngày em hạnh phúc và bình yên bên người ấy.

Hạnh phúc là kỷ niệm và nỗi nhớ vẫn luôn đong đầy trong nhau.


Nếu ngày mà mình gặp nhau là Duyên may và ngày mình chia tay nhau cũng là định mệnh. Tháng tư về với những chùm hoa bằng lăng tím biếc ngoài ngõ,rồi tháng tư bỏ quên như gió vô tình.Để vòng tay gió không bao giờ ôm trọn hết một nỗi nhớ. Gió đến rồi gió đi.đôi lúc gió cũng không nhớ những gì về nơi gió đến.

Hạnh phúc là gì em có biết không ?


Đó có thể là đam mê và là sở thích của riêng mình. Một thứ hạnh phúc không thể nào đánh đổi mà người đời thường gọi là niềm vui. Bởi Ai cũng có một ai đó cho riêng mình, ai đó cũng có một giấc mơ cho riêng mình. Ai đó cũng có một mối tình thoáng đi qua trong cuộc đời mình. Tôi biết quá khứ là không thể nào thay đổi được.

Quá khứ cũng là một phần cuộc sống mà tôi và ai đó đã từng trải qua. Dại khờ nông nổi cũng như ngọt ngào sâu lắng đầy thiết tha lưu luyến…


Tất cả dù muốn hay không giờ cũng đã thuộc về quá khứ mà người ta nói quá khứ cũng là một kỷ niệm, đôi khi còn là một vết thương, một vết thương lòng đã lành nhưng mãi mãi cũng là vết sẹo không bao giờ liền. Đã là một vết thương khi trái gió trở trời sẽ thổn thức và đau nhói đến chạnh lòng. Khi quá khứ là nỗi đau thì hiện tại cũng là niềm Hạnh phúc. Đó có phải là hạnh phúc phải không em ?

Có đôi khi vết thương cũng nhói đau khi ai đó vô tình chạm phải.Trong những khi ấm êm, khi đau khổ, có khi đang bình yên cũng thấy nhức nhối về một nỗi đau. Nỗi đau kỷ niệm đã trở thành niềm an ủi cho chính mình cũng là một niềm hạnh phúc không thể nào quên được.

Nếu cảm xúc là vô tội thì nỗi đau cũng trở thành vô nghĩa. Tôi không biết cảm giác yêu một người và thương một người là như thế nào? Để rồi khi xa đã trở thành một nỗi nhớ cho cả một đời người đó có phải là hạnh phúc. Liệu quá khứ có thể mãi mãi ngủ yên trong hố sâu của kỷ niệm?

Hạnh phúc là một ngày nào đó đi bên ai đó mà lại nhớ đến ai đó đến nao lòng và quay quắt về một kỷ niệm đã thoáng qua trong đời. Một ngày của một lần nắm tay ai đó mà lại mơ hồ hơi ấm bàn tay ai đó của một thời dại khờ và nông nỗi.

Đó cũng là một niềm hạnh phúc khi xa người mà vẫn nhớ đến người.Một thời của nông nỗi để rồi mãi miết đi tìm hạnh phúc mà ngày xưa đã có kỷ niệm ngọt ngào thiết tha và lắng đọng đến chạnh lòng. Một thứ hạnh phúc mong manh ngày xa xưa.Để rồi bất chợt khẽ gọi tên ai đó ơi mà cứ ngỡ như ngày hôm qua vẫn còn đâu đó ở trong góc khuất nào đó trong tâm hồn mình.

Có phải giờ đây tôi phải bắt đầu một con đường không có ai đó,để rồi vẫn thấy niềm hạnh phúc luôn lung linh trong từng nỗi nhớ… Tâm hồn luôn mang một nỗi nhớ bình yên về một ai đó đã thoáng qua trong đời. Yêu và được yêu,đó là điều hạnh phúc nhất trong tình yêu. Kể cả lúc xa khi không còn thuộc về nhau nữa. Mãi mãi mất nhau trọn đời.

Đó cũng là một thứ Hạnh phúc phải không em ?

Thứ Sáu, 23 tháng 5, 2014

G: e thik a
B: biết
G: thế a có thik e ko ???
B: ko rõ
G: mình chơi 1 trò chơi nhé
B: trò j
G: trò chơi 7 ngày
B: luật chơi thế nào?
G: trong 7 ngày e sẽ là bạn gái của a và nếu sau 7 ngày a vẫn ko thik e thì coi như e thua
B: thế thua thì sao?
G: vĩnh viễn biến mất

I/
sáng nay a sang chở e đi học nhé
tại sao
vì trò chơi đã bắt đầu
nửa tiếng nữa sẽ sang
tối nay mình đi ăn kem nha
tại sao
vì trò chơi đã bắt đầu
7h30
11pm: ngủ ngon...xxx. sao ko nhắn lại
tại sao
vì trò chơi đã bắt đầu
uh thì ngủ ngon
em: hôm nay bọn mình đã bắt đầu hẹn hò, mặc dù e bít a ko hứng thú với những việc ấy hoặc thậm chí cảm thấy e rất phiền phức nhưng việc a đồng ý bắt đầu trò chơi vớ vẩn này của e thì cũng đã khiến e rất vui rùi
anh: chả hiểu tại sao lại tham gia cái trò ngu ngốc của con bé ấy. cũng may là chỉ 7 ngày
II/
em đang đứng trước nhà a
làm j
mở cửa rồi sẽ bít
điên ah. sáng sớm sang đây làm j
mang thức ăn sáng cho a
ai nhờ thế
ko ai cả
cứ để đấy
a ăn cho nóng nhé để nguội lại ko ngon
rồi. thế giờ đi đâu đấy
đi học
đi bằng j
bằng chân
đợi đấy, chở đi cho. đúng là phiền phức
hì hì
11pm
em: hôm nay chắc a bực mình lắm vì e sang phá giấc ngủ của a. lúc a ra mở cửa mà mặt mày cau có kinh khủng. nhưng hôm nay lại vui hơn hôm qua vì a chủ động chở e đi học và đã reply tin nhắn ngủ ngon của e mà ko cần e phải nhắc. vui.
anh: con bé này hâm thật. mà kể ra cũng chu đáo phết. mà con gái đứa nào chả như đứa nào nhỉ. ah mà hôm nay mới phát hiện con bé ấy cười trông cũng xinh xinh.
III/
em đang đứng trước nhà a
uh. mua j đấy?
ăn đi rồi biết. đã ăn chưa?
ai? ah... chưa. ăn cùng đi
hì hì
đừng cười như thế trông ngớ ngẩn lắm.
tối nay lại ăn kem nhé
sao ăn mãi thế ?
em thik
uh, thế thì đi ăn một mình đi, bận rồi.
oh
11pm
ngủ ngon...xxx. thuê bao quý khách vừa gọi hiện ko liên lạc đc xin quý khách vui lòng gọi lại sau
11:15pm
thuê bao quý khách vừa gọi hiện ko liên lac đc xin quý khách vui lòng gọi lại sau
11:30pm
thuê bao quý khách vừa gọi hiện ko liên lạc đc xin quý khách vui lòng gọi lại sau
00:00
alo
a có bị làm sao ko ? sao e gọi cho a mãi mà ko đc ? có làm sao ko hả a ? có...
này. có thôi ngay đi ko? sao cứ rối rít cả lên thế hả?
vì e lo cho a
điên ah? có j mà phải lo, đừng có vớ vẩn như thế nữa. trước jo chẳng cần ai lo cả
e xin lỗi
em: hôm nay e bị trộn lẫn giữa niềm vui và nỗi buồn. e vui vì sáng nay a ko còn cảm thấy sự xuất hiện của e là phiền phức nữa và a đã bắt đầu để ý đến e. dù a bảo là e cười rất ngớ ngẩn nhưng điều đó còn khiến  e vui hơn tất cả mọi lời khen. đến tối thì a từ chối đi ăn kem cùng e, hơi buồn một tẹo nhưng điều khiến e buồn nhất chính là những lời nói của a khi e gọi cho a. thật sự e đã rất lo lắng khi gọi mãi cho a mà chẳng đc, e sợ a gặp phải chuyện j đấy. a chắc ko biết rằng khi nghe giọng nói của a e đã nhẹ nhõm ntn nhưng có lẽ điều đó khiến a khó chịu lắm. uh mà có lẽ e phiền phức thật.
anh: điện thoại hết pin thôi mà sao cứ làm ầm ĩ lên thế nhỉ? mà lúc nãy... hình như... con bé khóc thì phải... mình làm con bé ấy khóc ah? mà mình đã làm j cho con bé ấy khóc thế nhỉ? nếu như lúc nãy chỉ cần bảo với nó là điện thoại hết pin thì nó đã ko khóc thế kia.
IV/
e dang dung truoc nha a
vao di
a ăn đi
uh. chở đi học nhé
hôm nay e muốn thả bộ đến trường
có muốn ăn kem ko?
ko ạ. hôm nay e mệt và ko muốn ra khỏi nhà
uh
11pm
ngủ ngon...xxx
uh e cũng ngủ ngon nhé
em: hôm nay e thoáng thấy trong người có chút mệt mỏi. ko phải là e ốm mà là cảm giác mệt mỏi của con tim. tối qua e đã buồn và khóc rất nhiều và sáng nay khi gặp a e cũng chẳng biết nên cư xử ntn. e ngốc a nhỉ, chúng ta chỉ đang chơi một trò chơi thôi mà đúng ko a? mà trò chơi thì làm sao lại có nước mắt hả a?
anh: mắt cô bé hôm nay hơi đỏ và sưng thì phải. mà hôm nay cô bé ấy lạ, chẳng ríu rít như mọi ngày mà cứ sao sao ấy. hình như mình quen với hình ảnh cô bé hay nói hay cười mất rồi thì phải. có chút lo rồi đấy.
V/
sang chở đi ăn sáng rồi đi học nhé
thuê bao quý khách vừa gọi hiện ko liên lạc đc xin quý khách vui lòng gọi lại sau (19 lần trong suốt một ngày)
ngủ ngon e nhé...
em: cả ngày hôm nay e đã off máy điện thoại. e suy nghĩ mãi về hành động này của mình, vì e chỉ có 7 ngày, 7 ngày để khiến a thik e nhưng e lại lãng phí 1 ngày như thế này có đáng ko. và cuối cùng e vẫn làm vì e nghĩ chúng ta cần một dấu "lặng" a ah. lặng để dũng cảm đi tiếp hay là sẽ bỏ cuộc. lục lọi lại những tin nhắn trong mấy ngày qua, e chợt phát hiện, mỗi một ngày, tin nhắn ngọt ngào hơn một chút và ngày hôm qua lần đầu tiên a gọi e bằng "em" thay cho cách nc trống không như mọi khi. một nụ cười giữa những giọt nước mắt.
anh: hôm nay cô bé bị j thế nhỉ? cả ngày nay chẳng thấy mặt mũi đâu cả. hôm qua bảo ốm hôm nay ko biết đã đỡ chưa nữa. sao lại ko mở cả máy điện thoại thế kia. hay là chạy sang nhà cô bé nhỉ. tự nhiên có một cảm giác là lạ. uh thì lạ, đã quen rồi hình ảnh cô bé với nụ cười rất xinh cùng gói thức ăn trước nhà mỗi sáng, đã quen với tin nhắn ngủ ngon mỗi đêm hình như có chút nhớ
VI/
e đang đứng trước nhà a
làm sao thế? sao cả ngày qua gọi mãi mà chẳng đc? có thế nào cũng phải nói một tiếng chứ hả
hì hì
sao lại cười ngớ ngẩn thế kia?
hôm qua là một ngày "lặng" a ah
ngày lặng???
uh, người ta thường có ngày "lặng" như thế khi yêu nhau
để làm j
để nhận ra sự quan trọng của nhau
...
thôi a ăn sáng đi
uh, thế hôm nay có lại muốn thả bộ đến trường nữa ko?
hì hì
đồ ngốc
e ôm a đc ko?
thế a có cảm nhận đc j ko?
ko rõ
chắc là chưa đủ
sao?
ah. ko sao cả. hết ngày mai trò chơi sẽ kết thúc
11pm
ngủ ngon anh nhé...xxx
uh e cũng ngủ ngon nhé..
em: hôm nay e đã cảm nhận đc rằng tình cảm a dành cho e đang thay đổi, mỗi ngày nhiều hơn một chút thì phải nhưng mà liệu tình cảm đó đủ chưa a? đủ để a thik e và đủ để chúng ta thành một đôi chưa a? ngày mai nữa thôi là trò chơi sẽ kết thúc. kết quả sẽ là j hả a??? e có phải biến mất ko?
anh: lúc cô bé ấy ôm mình tự dưng có một cảm giác là lạ, tựa hồ như có dòng điện chạy ngang, có chút ấm áp. tự dưng bh lại thèm cái cảm giác ấy,lại thấy chút nhớ. chuông điện thoại báo có tin nhắn, hộp thư đã chật kín, có nên xóa hết tin nhắn của cô bé hay ko nhỉ? ah, ko, cứ để đấy. hình như mình thik cô bé rồi thì phải. mà có thật là thik ko hay chỉ là cảm xúc thoáng qua? mơ hồ quá
VII/
hôm nay e có một kế hoạch thú vị cho cả 2 chúng ta
j thế
sang đón e sẽ rõ
tinh vi
sao? kế hoạch thế nào?
hì hì. đi xem phim nhé
xem phim?
uh
tại sao lại xem phim
vì đây là ngày cuối cùng của trò chơi
ăn tối nhé
ăn tối? ở đâu?
nhà e
nhà e?
uh, e sẽ nấu cho a một bữa ra trò
thế có ăn đc ko đấy?
hì hì. ko chết đâu mà sợ
có ngon ko?
tạm đc
thế là ko ngon ah?
vớ vẩn, đã bảo là tạm đc mà
ờ... a có thể...
có thể j chứ?
có thể cầm  tay e một lần đc ko?
ờ...
có cảm nhận đc j hay ko?
ko rõ
có thể trả lời khác đi đc ko?
ko biết nữa
có thể ôm e một lần đc ko?
ờ...
có cảm nhận đc j hay ko?
uhm...
lại là ko rõ đúng ko?
thôi trễ rồi a về đi
trò chơi kết thúc rồi đấy
uh
thế a đã thik e chưa?
hôm nay mệt nhiều rồi. đi ngủ đi. mai a sang đón đi học.
nhưng trò chơi đã kết thúc rồi mà.
đã bảo đi ngủ đi mà. sao bướng thế?
hì hì. ngủ ngon a nhé...xxx
ngủ ngon love...x
hết.st

Thứ Bảy, 10 tháng 5, 2014

Thời gian trôi qua nhanh hay là chậm? Cô đã đánh mất bao nhiêu thứ chỉ vì nỗi đau con người kia để lại? Không ai lau nước mắt cho cô, không ai ôm lấy cô cả. Anh không bên cô nữa. Mưa mang anh đi khiến mưa thấm vào trong lệ. 
Trời vần vũ. Bao tinh cầu xoay chuyển. Cô đứng trước khung cửa sổ nhìn ra khoảng sân ướt dưới kia. Mưa, mưa vẫn chưa hề ngừng từ sáng tới giờ. Vài cơn gió thổi qua mang theo cái hương nồng nồng, ngai ngái của đất ướt, của cỏ dại non xanh.


Anh ah!! có lẽ em đã yêu anh mất rồi!!

Cô khẽ rùng mình với tay kéo cái áo khoác lên che đôi vai gầy lạnh. Không biết đã bao lâu rồi cô có thói quen nhìn ra con đường đất ấy. Có lẽ… Có lẽ chăng…? Cô lại lắc đầu cười nhạt, mưa làm cô lại nhớ đến người con trai ấy. Khi anh đi anh để lại mình cô với cơn mưa rào nặng hạt.
Cô ngồi xuống chiếc ghế tựa. Tay lại bắt đầu với những mũi đan lên xuống nhanh thoắt thoắt. Mùa đông nữa lại đến rồi. Cô với tay mở chiếc đài radio cũ kĩ. 3 giờ rồi, cô vẫn thường nghe ca nhạc theo yêu cầu vào giờ này trong ngày. Và cô đã từng ước mình nhận được quà – món quà nhỏ từ lời hứa của anh. Nhưng bao nhiêu bài hát trôi qua chỉ là dành cho người khác không phải của cô. Cuộn len đã gần hết, cô cúi xuống tìm cuộn len mới. Cô cứ ngồi như vậy cho hết mùa đông dài với những chiếc khăn cứ nhiều lên trong ngăn tủ gỗ.
Cô khoác chiếc áo dạ, quàng thêm chiếc khăn len trước khi ra ngoài. Mẹ cô trong nhà gọi với ra: “Nhớ mua cho mẹ ít bánh kẹo và hạt bí con nhé.” Cô “dạ” một tiếng rồi bước ra khung trời đầy gió, để lại đằng sau tiếng thở dài của mẹ. Cô lại đi lang thang qua mấy con đường nhỏ. Năm nay trời khá lạnh, cô đi tìm chút không khí tết nơi đường dài mà không thấy. Có lẽ do cô đã lớn rồi, nên tết cũng vì thế mà nhạt đi trong cô. Không còn háo hức chờ đợi mà chỉ là lặng lẽ chờ nó đến và đi qua. Mấy đứa trẻ chạy qua cô cười ríu rít, tay cầm quả bóng bay vừa phồng mồm thổi lên. Ngày xưa cô cũng vậy thôi. Cô bỗng nhớ đến một người bạn lâu rồi cô không liên lạc. Không biết cậu ấy còn nhớ cô không?
Và bất chợt cô lại nhớ đến anh. Anh đang ở đâu nhỉ?
Cô trở về nhà lấy cuổn sổ danh bạ điện thoại ra. Cô tra một hồi và dừng lại ở một dãy số. “Hi vọng cậu ấy còn dùng số này.” Cô nhấc điện thoại lên và đợi. “Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được…”Cô ngồi thẫn thờ. Đã bao lâu rồi cô để số thuê bao? Giờ thì người ta cũng thuê bao với cô rồi. Cô ngồi nghĩ lại một chút và cô nhớ tới một số không bao giờ thuê bao – người luôn nắm chắc được địa chỉ của những người bạn khác.
- Alo, lớp trưởng à? Mình đây.
- Uh. Cậu à. Lâu rồi mới thấy cậu liên lạc. Dạo này thế nào rồi?
- Mình khỏe. Cảm ơn cậu nhé. Nhờ cậu giúp một việc được không?
- Việc gì vậy?
Những dòng chữ được gửi đi theo lời chúc không cánh. Lá thư được gấp gọn trong hòm thư. Viết thư. Bao lâu rồi cô không làm việc này nhỉ?
Cô mở hộp nhạc anh tặng cô. Anh nói hộp nhạc còn kêu là anh còn yêu em. Cô cũng không nhớ nó hết kêu bao lâu rồi. Bao lâu rồi nhỉ?
Thời gian trôi qua nhanh hay là chậm? Cô đã đánh mất bao nhiêu thứ chỉ vì nỗi đau con người kia để lại? Không ai lau nước mắt cho cô, không ai ôm lấy cô cả. Anh không bên cô nữa. Mưa mang anh đi khiến mưa thấm vào trong lệ. Cô lặng lẽ hơn, ít nói hơn, và gần như thế giới của cô gói gọn trong những kí ức của cô. Cô là một cô gái mềm yếu với tình cảm và anh ra đi là điều cô không thể tự mình chấp nhận. Cô luôn nghĩ rồi một ngày anh sẽ lại xuất hiện một lần nữa nơi con đường ấy và mỉn cười vời cô. Cô vẫn đợi… Thời gian vẫn trôi… Hộp nhạc vẫn không thể phát ra bất cứ âm thanh nào.
Cô dành những ngày đầu năm để đọc những lá thư hồi âm. Những câu chúc không bằng tin nhắn, cô bỗng thấy thật ấm áp. Cô tìm thấy một lá thư từ một người cô không hề gửi lời chúc. Một người mà luôn bên cạnh cô nhưng cô không hề để tâm đến. Đó là một lá thư tỏ tình. Chỉ vài dòng thôi.
“Đến bao giờ em mới quay lại nhìn anh? Dù thế nào anh vẫn luôn đằng sau em đó. Anh vẫn ở đây và chỉ cần em với tay ra, em sẽ thấy được hạnh phúc mà em đang đánh mất. Người luôn bên cạnh em.”
Cô ngồi lặng thinh bên dòng chữ ấy.
Cô cúi xuống nhặt quả táo vừa đánh rơi thì một bàn tay khác đã nhặt lên giúp cô rồi. Cô ngước lên nhìn người ấy. Anh khẽ mỉm cười đưa cô trái táo. Cô gật đầu cảm ơn. Anh đỡ lấy túi đồ trên tay cô.
- Để anh cầm hộ.
Cô nhìn anh, cũng không biết phải làm sao khi anh đã đi trước mấy bước rồi. Cô không nói gì chỉ lặng lẽ đi sau anh về nhà.
Mẹ cô nhìn thấy anh thì tươi cười. Bà rất quý anh. Anh là con trai người hàng xóm, từng là thanh mai trúc mã với cô. Anh luôn lặng lẽ nhìn cô, bên cô khi người đàn ông ấy đến và ra đi. Cô luôn chối từ tình cảm của anh, vì trái tim cô chỉ có bóng hình của người con trai kia. Anh biết nên chỉ đứng từ xa để quan tâm, lo lắng cho cô. Cô còn nhớ ngày người đó ra đi, anh đã đứng bên cầm ô che cho cô khỏi ướt khi cô không thể bước ra khỏi cơn mưa ấy.
Mẹ cô luôn mong anh trở thành con rể của mình.
Cuộc sống của cô đột ngột thay đổi khi mẹ cô đổ bệnh. Bố cô mất lâu rồi nên mọi việc đều do mẹ cô cáng đáng. Cô bắt đầu phải tự lo mọi việc. Hàng ngày, cô đi làm, rồi lại ghé qua bệnh viện thăm mẹ, tối cô trở về nhà với công việc làm thêm. Mọi chi phí đều là lo chữa trị cho mẹ cô. Anh luôn đến thăm và giúp đỡ cô. Cô chỉ gật đầu cảm ơn tránh ánh mắt của anh. Anh kéo tay cô lại: “Tại sao em chưa bao giờ mở lòng mình ra với anh? Người đàn ông đó sẽ không bao giờ quay lại nữa.” Cô tát anh một cái rồi đuổi anh ra khỏi nhà. Cô khóc nấc lên. Nếu điều anh nói là thật thì sao? Không hộp nhạc chắc chắn sẽ lại hát một lần nữa.
Hôm ấy, cô gặp lại người đàn ông ấy. Nhưng anh không đi một mình mà đang bên một người con gái khác. Anh dịu dàng xoa vào chiếc bụng tròn to của người con gái bên cạnh. Cô đánh rơi túi cam trong tay. Cô quay mình bỏ chạy nơi hành lang dài của bệnh viện. Cô va vào một người khiến cô ngã xuống những viên gạch lạnh lẽo. Một bàn tay kéo cô dậy.
- Có chuyện gì vậy? Em không sao chứ?
Cô lắc đầu cũng không ngẩng mặt lên, chỉ dợm bước bỏ đi. Bàn tay ấy vẫn nắm chặt, kéo cô lại. Cô ngước mắt lên. Sau lớp lệ nhòa cô nhận ra đó là anh. Anh cau mày nhìn cô, rồi kéo tay cô đi.
Khoảng trời trong xanh im lặng lắng nghe tiếng khóc của một cô gái đang vỡ òa trong đau đớn. Anh ôm cô thật chặt để nước mắt cô thấm đẫm lồng ngực rộng. Bỏng rát và đau nhói. Chút hi vọng nhỏ nhoi trong cô tan vỡ.
“Anh ấy không về. Anh ấy không về thật rồi.” Cô ôm lấy người con trai ấy mà òa khóc.
Cô lại gói gém những kỉ niệm về anh vào trong một chiếc hòm đặt tên là quên lãng. Những chiếc khăn, những lá thư viết nhưng không thể gửi, những trang nhật kí và hộp nhạc sẽ chẳng bao giờ hát, cô đều cất chúng đi vào kí ức. Anh đứng nhìn cô không nói. Anh để lại trên bàn cô một cốc sữa với lời nhắn. “Em hãy giữ gìn sức khỏe”.
Mẹ cô được trở về nhà sau thời gian dài chữa trị. Bà đã khỏe hơn nhưng vẫn còn rất yếu. Bà vẫn thường nhắc về anh với cô. Cô không nói chỉ lặng lẽ làm việc nhà. Bà mắng cô bướng bỉnh, không biết tốt xấu. Cô cười thì bà lại lắc đầu ngán ngẩm.
Anh vẫn ghé qua nhà cô. Dạo này công việc bận rộn nên anh không sang thường xuyên được. Cô không tránh né anh nữa. Cô như dịu dàng với anh hơn. Anh vui vì điều đó.
Một mùa đông nữa lại đến. Cô lại ngồi trên chiếc ghế tựa với những cuộn len màu trắng. Đôi tay thoăn thoắt với những mũi đan không ngừng. Tiếng radio lại phát một bài nhạc dài nữa.



Cô khe khẽ cất tiếng hát theo. Cô bỗng giật mình khi nghe một lời nhắn gửi: “Gửi người con gái anh yêu. Anh không biết nói gì cả chỉ mong em hãy quay lại nhìn anh một lần. Và anh luôn mong chờ lá thư em hồi âm. Anh vẫn mãi nơi đây đợi chờ em. Yêu em.”
Với bài hát “Chiếc khăn gió ấm”… Cô đánh rơi mũi đan rồi lại lóng ngóng cúi xuống nhặt. Khuôn mặt cô đỏ dần lên theo tiếng tim đập mạnh nhưng lại không giấu được một nụ cười tươi.
Tiếng chuông cửa réo vang. Anh chạy ra mở cửa. Một hộp quà được đặt cẩn thận trước cửa nhưng anh lại không thấy ai quanh đấy. Anh hơi lạ nhưng cũng đem vào nhà sau một hồi phân vân. Anh tìm thấy một mẩu giấy được dán trên hộp.“Gửi anh”. Anh đoán đó là của anh. Anh mở hộp quà ra trong đầu phân vân không biết ai đã tặng mình.
Trong đó là một chiếc khăn len màu trắng và một lá thư. Anh ngạc nhiên đến mức không dám tin vào suy đoán của mình về người tặng. Là cô ư?
Anh chạy vội sang bên nhà cô. Cô đang mở bản nhạc “Chiếc khăn gió ấm” và mỉm cười hát theo. Khi thấy anh đứng trước cửa, cô cười:
- Nó hợp với anh chứ? Em nghĩ là màu trắng hợp với anh hơn và màu đen.
Anh bước đến ôm chầm lấy cô. Cái ôm thật chặt như để biết rằng điều anh đang thấy không phải trong một giấc mơ.
- Em có thể nói lại câu trả lời của em được không? Giọng anh run lên trầm đục.
Cô mỉm cười quàng tay ra ôm lấy bờ vai rộng mà ấm áp ấy. Cô dịu dàng nói:
- Có lẽ em đã yêu anh rồi…



--Câu chuyện tình yêu--

Thứ Sáu, 9 tháng 5, 2014

Đang mơ màng ngủ, chuông điện thoại di động đổ dồn. Theo thói quen, em chụp lấy cái điện thoại, nhìn ngấu nghiến màn hình. Một số lạ tiếp thị chăm sóc da. Em trả lời ậm ừ, tắt máy, đặt điện thoại xuống mà lòng buồn tênh.
Em thèm lắm cảm giác mỗi sáng mai thức dậy, có ai đó nhắn một cái tin nhỏ chúc ngày mới tốt lành. Hay những đêm dài sâu hun hút, khi ngủ gà gật bên máy tính, có ai đó nhắc nhở: “Ngủ sớm đi em”. Dường như đã rất lâu, em không nhận được những lời hỏi han, quan tâm của anh. Người mà từng một thủa, em tưởng là mối tình đầu và cũng là tình cuối của em.
Đừng nhận lời yêu vì cô đơn....
Ở tuổi 29, không còn trẻ để đón nhận những tình yêu vồ vập, vội vã, lãng mạn như ngày đôi mươi. Em chờ đợi một bờ vai vững chãi, một người đàn ông đủ điềm tĩnh để bên em những khi em cô đơn, trống vắng, khi em quay quắt trong những mớ bòng bong rắc rối của cuộc đời. Và em đã gặp anh vào một ngày em đang thấy trống trải, cô đơn và buồn nhất.
Lần đầu tiên chúng ta trò chuyện, anh nhìn sâu vào mắt em, hỏi dò: “Mối tình đầu của em thế nào?”. 
Em bối rối, im lặng vài dây, cố lật lại ký ức để tìm xem mối tình đầu của mình ở đâu. Nhưng dàn trải trong trí nhớ rơi rớt ấy chỉ là những rung động thoáng qua của một thời vụng dại, xa vắng đã đi qua cuộc đời, tuổi xuân em từ rất lâu. Và em nhận ra mình chưa từng yêu ai thật sự. Anh đặt vào môi em một chiếc hôn nhẹ, thay cho một lời an ủi. Em cười buồn: “Thành phố giấu anh kỹ quá. 
Em tìm mãi không ra”. Anh bảo mình có trốn đâu, chỉ đi loanh quanh gần em. Em nghĩ đến những ngày cuối tuần sẽ không phải ngồi hàng giờ liền bên máy tình, gặm nhấm từng con chữ như loài dơi gặm nhấm đêm thâu. 
Em sẽ bước ra bên ngoài bằng những nụ cười hạnh phúc. Vì em tin có một người đàn ông đang lặng lẽ chờ em trước cửa nhà, đón em bằng những nụ cười dịu dàng.
Nhưng chính em để sự tưởng tượng nhấn mình xuống tận cùng nỗi cô đơn. Em nghe lòng thổn thức khi những chiều thứ bảy trôi qua trong cô quạnh. Điện thoại chẳng mấy khi đổ chuông, trừ những cuộc gọi hỏi thăm của ba mẹ và chị gái. Em chờ…trong một niềm tin mơ hồ.
Vì sao anh không nhắn tin, không điện thoại cho em? Em tự hỏi và dằn vặt mình bằng những câu hỏi ngốc nghếch và chợt nhận ra trong lòng mình cũng đang nhạt dần gương mặt anh. Nụ hôn hững hờ ngày nào đã loãng dần trong trí nhớ của em. Vì sao em luôn tự hỏi, anh không đến gặp em? 
Nhưng em không nhận ra từ rất lâu, thẳm sâu trong trái tim mình, em cũng không hề mong muốn gặp anh. Cảm giác cô đơn, trống vắng khiến em nghĩ đến việc phải trò chuyện với một ai đó nhiều hơn là việc để trái tim kiểm chứng nỗi nhớ ai đó. Một người bạn thân từng nói với em: “Đừng nhận lời yêu ai đó chỉ vì mình đang cô đơn”. 
Có khi nào buổi chiều mưa, khi anh đặt lên môi em nụ hôn nhẹ nhàng, lòng anh cũng đang khóc trong cô đơn. Và chính bây giờ anh nhận ra mình không còn cô đơn nữa nên tình yêu cũng đã tan theo nỗi buồn và sự trống vắng của anh.
Chiều nay, trời nắng hầm hập. Chậu hồng tỉ muội vặn mình ngoài cửa sổ đón nắng. Những bông hoa đã rũ xuống, cánh mềm nhũn nhẵn. Đất trong chậu khô rang, nứt xé. Đã lâu rồi, em không tưới nước cho chậu hoa. Khi đã trồng cây thì phải chăm sóc cây mới phát triển được. Màn hình điện thoại sáng lên. 
Không còn cảnh vội vã vồ lấy điện thoại như người câu cá nhanh tay giật cần khi thấy chiếc phao chìm đáy, em lắng nghe tiếng chuông đổ thật dài cho đến khi tắt hẳn. “Em đang làm gì vậy?”. 
Hai tuần rồi, em mới nghe giọng nói từng làm em chộn rộn, khát khao. “Lâu rồi, em không chăm sóc chậu hoa hồng. Nó chết rồi anh à! Từ ngày em trồng chậu hoa ấy, nó không lớn được chút nào. Vậy mà nay lại chết”, em buông giọng buồn bã. Ở đầu dây bên kia là một chuỗi im lặng kéo dai. Và đó cũng là lần cuối cùng, em nói chuyện với anh.
Sáng cuối tuần, không ai hẹn hò cà phê, không một tin nhắn hỏi han, quan tâm. Em đến quán cà phê quen thuộc, cùng cô bạn thân nhấm nháp li cà phê. Chiều cuối tuần, em lang thang nhà sách, cặm cụi bên những cuốn tiểu thuyết trữ tình lãng mạn. Tối cuối tuần, em đạp xe loanh quanh thành phố. 
Một cảm giác nhẹ nhàng, ấm áp lan tỏa khắp tâm hồn. Em không còn thấy nặng nề, buồn tẻ khi phải ngồi hàng giờ trong căn phòng vắng chỉ để chờ nghe những tiếng chuông điện thoại tin nhắn khô khốc. Giờ đây, em mới cảm nhận được sâu sắc điều cô bạn gái từng khuyên: “Đừng nhận lời yêu ai đó chỉ vì mình cô đơn”.
Theo Tiên Vân


Phụ nữ TPHCM