DMCA.com Protection Status
  1. 1
  2. 2
  3. 3
Hiển thị các bài đăng có nhãn Ký Ức. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Ký Ức. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Năm, 2 tháng 5, 2013

Góc Tâm Hồn Nhỏ - Nóng! Thật sự rất nóng! Cái nắng oi ả này, nóng đến nỗi chạm vào mặt đường mà tôi nghĩ có người sẽ tưởng rằng tôi là cái chảo chiên trứng khi chạm vào tôi. Theo kinh nghiệm sáu năm rong ruổi trên đời, tôi khẳng định nhiệt độ cũng khoảng 38-40oC. Vào lúc giữa trưa nắng gắt với nhiệt độ này, ở nhà ngủ điều hòa là tốt nhất. Nhưng hai con người này, mấy người không biết tự chăm sóc mình thì cũng nên thương xót tôi chứ. Tôi...
Góc Tâm Hồn Nhỏ - Mỗi lần cất giọng hát bài “Mừng tuổi mẹ”, chưa bao giờ con hát trọn được bài. Con sợ làn gió lay nhẹ làm má chết đi, con sợ mình phải mồ côi dù tuổi đã lớn, con sợ vì mình không thể thay đổi được luật của tạo hóa để giữ má lại với con.Má kính yêu!Con nay sắp bước vào tuổi 50, sức không còn khỏe nữa. Còn má thì đã gần 90, lưng đã còm vì bệnh cột sống. Con đang ở xa má hơn trăm cây số. Hôm nay trời có lẽ bão, mưa suốt từ đêm...
Góc Tâm Hồn Nhỏ - Tuổi thơ tôi khi bố ở bên cạnh là cả một bầu trời nắng lung linh vàng bát ngát, là những chiều hè oi ả. Là cả bãi cát dài lấp lánh ven sông, là những cơn gió lộng, là những mùa đông giá rét có chiếc bánh mì ấm nóng… Vũ trụ của trái tim tôi là một người rất đặc biệt, rất gần bởi nỗi nhớ và rất xa bởi khát khao. Nhà tôi cách sông Hồng không xa, ngày còn nhỏ vào những mùa mưa lũ, chiều chiều bố thường hay đưa tôi đi qua những...

Thứ Tư, 24 tháng 4, 2013

Góc Tâm Hồn Nhỏ - Đêm nay, bão lại về… Đứng ở một thành phố khác trông ngóng về quê hương mùa bão, chỉ mong trời nhẹ bớt mưa, gió bớt mạnh, đường bớt ngập, sông bớt đầy cho quê con được bình yên. Con vẫn luôn tự hào vì được mang trong mình dòng máu của con người miền Trung. Mảnh đất quanh năm lam lũ với những bộn bề lo toan, khốn khó… hết chống chọi với nắng gắt hanh khô, rồi lại gồng mình lên đương đầu với thiên tai bão lũ…Những ngày này trời...
Góc Tâm Hồn Nhỏ - Ngày trước, khi muốn thư giãn hay để quyết định một chuyện gì đó mà cần tập trung suy nghĩ, mình thường lên Đầm Sen, nơi có Sen, có người trồng Sen và có người yêu Sen. Mình đã bỏ Phố lên Đầm rất nhiều lần, không ít lần vui, không ít lần buồn, một vài lần chẳng vui cũng chẳng buồn… Nhưung bây giờ lên đấy mình buồn quá, cuối tuần trước mình có lên, một mình, nhưng thấy Đầm Sen thật xa lạ quá, bọn teen và cả bọn tiền mãn teen...
Góc Tâm Hồn Nhỏ - Chúng tớ tạm biệt cậu. Cậu như cánh chim trắng sượt qua ánh mắt rồi biến mất vào rặng cây. Cuộc đời của con người mỏng manh và ngắn ngủi đến nhường ấy. Nhưng tớ biết, lòng yêu đời đã một lần ghé đến thì sẽ ở lại mãi mãi, nhé?Sáng nay chúng tớ đến nhà cậu. Trời hơi mưa, những ngọn đồi xanh sẫm in trên nền xám rầu rầu, bãi cỏ ngậm nước nằm im lìm dưới gót chân lũ bò đang nhẩn nha cúi xuống.Mẹ cậu gầy và xanh như cọng cỏ. Mẹ...

Thứ Bảy, 9 tháng 3, 2013

Góc Tâm Hồn Nhỏ - Lúc bé, tưởng thành người lớn là lớn, bây giờ mới thấy có nhiều người đã lớn mà vẫn chưa thành người lớn. Đến khi thật sự thành người lớn thì người ta biết sẽ không bao giờ bé trở lại được.Nhớ tuổi thơ trẻ dại ngày ấy. Nó có một bà nội nuôi – vì bố mẹ hay gọi bà là mẹ. Bà đi bán thị khắp xóm. Ngày ấy cả gia đình còn ở khu tập thể của công ty bố mẹ cấp. Cứ đến mùa thị là bà lại đi bán, thị của bà to mà thơm lắm, thích mê luôn. Gặp...
Góc Tâm Hồn Nhỏ - Tôi sinh ra tại một vùng quê hẻo lánh. Ngày qua ngày, cha mẹ tôi phải ra sức cày cấy trên mảnh ruộng khô cằn để nuôi hai chị em tôi ăn học.Một ngày kia tôi lén ăn cắp mười lăm đồng trong ngăn kéo của cha để mua một chiếc khăn tay mà những đứa con gái trong làng đều có. Cha tôi phát hiện, ông lấy chiếc roi tre treo trên vách xuống, bắt hai chị em tôi quỳ trước mặt và hỏi rằng ai đã lấy cắp. Vì sợ hãi, tôi đã không dám dứng lên nhận...
Góc Tâm Hồn Nhỏ - Có một ngày, niềm đau lướt qua môi tôi rất nhẹ. Một cái ôm gãy gọn như cơn gió la đà phủ xuống lòng tôi một dạo. Sau nụ hôn ấy là cơn sốt nóng lạnh và những nhịp đập thất thường trong con tim đã bao lần dập vùi mưa nắng. Con tim này yếu ớt lắm. Nó cứ ngày một nhẹ dần đi, nhỏ lại, có lẽ sự biến tan chỉ còn là thời gian trong thì hiện tại.Ví mà có thể nằm mơ bây giờ. Tôi gục xuống chiếc bàn có lọ hoa sen hồng còn đang cố nở hết những...
Góc Tâm Hồn Nhỏ - Ngày xưa khi còn béTôi yêu quá cuộc đờiTôi yêu thương loài ngườiNgồi vẽ lấy tương laiNgày xưa khi còn béGiữa chói chang trưa hèDưới lũ mưa đông vềLòng tôi xao xuyến quáNgày xưa khi còn béTôi mơ có cuộc tìnhNhư mơ ước được gầnVới những nụ hồngNhưng hôm nay không còn trẻ nhỏ như xưaTôi thấy tôi là chiếc bóng phai mờNhưng hôm nay không còn một hồn bao laTôi thấy tôi là chút vết mực nhoèNgày nay không còn béTôi quên sống thật thàTôi...

Thứ Bảy, 2 tháng 3, 2013

Góc Tâm Hồn Nhỏ - Cứ mỗi độ xuân về là tôi lại có dịp trở về tuổi thơ của mình. Bắt đầu là một cuộc hành trình dài bằng xe máy hơn 200km, từ TP. Hồ Chí Minh đi xuyên qua những miền quê yên ả – thanh bình: Nhơn Trạch – Mỹ Xuân – Ngãi Giao – Hoà Bình – Xuyên Mộc – Bình Châu – Lagi – Tiến Thành và …miền tuổi thơ, cách TP. Phan Thiết 23km. Cái mùi quê, hương quê đượm nồng hai bên đường, tôi hít thật sâu, lòng tràn ngập sảng khoái.Tôi lại về Trạm...
Góc Tâm Hồn Nhỏ - Xin được mượn tiêu đề cuốn tiểu thuyết nổi tiếng của nhà văn Phùng Quán để ngược dòng thời gian trên chuyến tàu về ký ức thăm lại tuổi thơ tôi. Một ký ức mà chắc không riêng gì tôi mà trong mỗi chúng ta đều tồn tại và ẩn hiện từng ngày. Những ký ức vụn vặt tưởng chừng như rất đơn giản nhưng nó đã theo đuổi tôi suốt hơn 20 năm qua và giờ đây mỗi lần nhắc đến là trong tôi không khỏi bồi hồi xúc động hồi tưởng về nó, về những...
Góc Tâm Hồn Nhỏ - Ngày trở về lòng đong đầy kỷ niệm: như vẫn còn đâu đây tiếng thầy cô giảng bài, bao tiếng nói cười ngày nào sao tha thiết thế. Rưng rưng lòng quá khát thèm một thời áo trắng đầy mộng mơ. Có bao giờ lòng ta nguôi quên được những tháng ngày đến trường. Thương quá trường xưa! Cách đây hơn 30 năm, chúng tôi đã chia tay thầy cô, bạn hữu bao mến thương. Nhưng dù là lưu luyến, mến thương… bao nhiêu đi chăng nữa thì cuộc chia tay...
Góc Tâm Hồn Nhỏ - Đâu đó những tiếng ve kêu râm ran, những chiếc lá bàng rơi khe khẽ, đâu đó những cánh hoa phượng vĩ được xếp vào những trang giấy trắng của những cô bạn nữ sinh như báo hiệu một mùa hè nữa lại đến, một mùa hè cuối cấp, một mùa hè với biết bao kỉ niệm thân thương của ngày xa trường…Nhìn những tà áo dài thướt tha trong gió của những cô bạn nữ sinh, nhìn những nét mặt chia tay bịn rịn của những cậu bạn học trò tôi lại nhớ về ...

Thứ Sáu, 1 tháng 3, 2013

Góc Tâm Hồn Nhỏ - Một đứa trẻ đang chơi cạnh một cái bình quý.Nó thò tay vào bình và không thể rút ra được.Bố nó đến giúp, nhưng vô ích.Họ đã nghĩ đến việc phải đập cái bình đi.Ông bố nói, “Con trai, hãy cố nốt lần này. Thả lỏng và duỗi thẳng các ngón tay như bố đây này, rồi rút tay ra.”Trước sự ngạc nhiên của bố, thằng bé kêu lên, “Không được bố ơi. Con không thể làm như thế được, nếu thế con sẽ làm rơi đồng xu của con mất.”Có thể bạn sẽ cười,...
Góc Tâm Hồn Nhỏ - Có một người duy nhất sống sót trong một tai nạn đắm tàu và trôi dạt trên một hoang đảo nhỏ.Kiệt sức, nhưng cuối cùng anh cũng gom được những mẫu gỗ trôi dạt và tạo cho mình một túp lều nhỏ để trú ẩn và cất giữ một vài đồ đạc còn sót lại. Ngày ngày anh nhìn về chân trời cầu mong được cứu thoát, nhưng dường như vô ích.Thế rồi một ngày, như thường lệ anh rời khỏi chòi để tìm thức ăn trong khi bếp lửa trong lều vẫn cháy. Khi anh...