DMCA.com Protection Status
Hiển thị các bài đăng có nhãn truyện les buồn. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn truyện les buồn. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Bảy, 29 tháng 3, 2014

truyện les wattpad hay nhất
Tác giả: Vivian
Mưa!
Chị nói yêu em.
Che giấu giọt cảm xúc đang chực tràn ở khóe mắt.

Mưa!
Em nói yêu chị.
Lần đầu em hiểu mưa còn có vị mặn.

Mưa!
Chị tìm được tên gọi cho tình cảm trong lòng


Mưa!
Em nghe tim mình gọi tên “Hạnh Phúc”

Nói “YÊU EM” dưới mưa

1.

Hạ Vy nhoẻn miệng cười khi thấy chị đứng ngoài cổng đợi. “Tách”, chiếc ổ khóa đã được mở, cánh cửa khẽ cựa mình nhích một bên cánh. Hạ Vy bước ra, đứng tựa mình vào cánh cửa. Chị vẫn đứng bên ngoài, cạnh chiếc Classico đen. Nắng nhuộm vàng đường. Chị mặc chiếc đầm trắng, đuôi váy có thêu một ít hoa nhỏ li ti, khuôn mặt thanh tao làm chị toát lên vẻ nhẹ nhàng như thiên thần. Hạ Vy rất thích ngắm chị trong những đầm trắng. Có những đêm, trong giấc ngủ mơ màng, Hạ Vy thấy dáng người chị thấp thoáng, ẩn hiện mờ ảo dưới những dải lụa trắng. Chị thanh khiết nhìn Hạ Vy làm tim cô xao xuyến lạ. Hạ Vy muốn kêu tên chị rõ to trong giấc mơ để được chị quay lại và ôm cô vào lòng, nhưng lần nào cũng thế, Hạ Vy giật mình bởi chính tiếng kêu của mình, chưa lần nào cô thấy mình ôm được chị hay được ngã trong lòng chị.. dù chỉ một lần mơ. Hôm nay chị lại e ấp bên chiếc đầm trắng, Hạ Vy như bị vẻ thanh khiết của chị hớp lấy một ngụm hồn mình. Cô thần người, mơ hồ những giấc mơ hằng đêm.
- Nhìn gì vậy cô bé. Làm gì đứng sững người ra thế kia…?
- Cái chị này.. chọc em nữa àh.!
- Ai biểu cô đứng như say nắng…!
- Em… em…
 Hạ Vy muốn nói “em say chị chứ có say nắng đâu”


2.

Quán café hôm nay vắng khách hơn mọi ngày. Những giai điêu ngọt ngào làm chị chao mình. Tự nhiên thèm một ai đó nói tiếng yêu thương, thèm một vòng tay đỡ lấy trái tim đang thổn thức, thèm một chiếc hôn trên bờ môi mọng chín màu táo đỏ. Chị thả hồn và trải lòng mình theo nhạc. Từng khúc điệu bổng trầm rót vào lòng chị những khoảnh khắc, những khao khát mà bản thân cũng không thể hình dung vào lúc này.

Đối diện chị, Hạ Vy tươi tắn với ánh mắt tinh nghịch. Chị nhìn thấy hình ảnh mình thời tuổi teen cũng thế, một chút lém lỉnh và nhí nhảnh. Chị vô tư với những thứ thay đổi xung quanh. Đôi mắt chị ngày xưa cũng như Hạ Vy bây giờ – tươi màu hi vọng. Mắt Hạ Vy như một mặt hồ phẳng lặng, chị soi vào đó, tìm thấy mình thời non dại.

Thời non dại chỉ cách đây khoảng 3 năm thôi, nhưng nó lại như một ranh giới chia đôi tâm hồn chị về hai cực thái cảm giác. Chị ở khoảng thời gian trước cột mốc luôn đem theo mình gam màu tươi trẻ, luôn mãnh liệt như cỏ non vươn mình đón sức sống mới. Sau cột mốc đó, chị tự nhiên có chút trầm lắng. Cái tuổi chị vẫn còn là thời khắc của một đóa xuân thời sắc trẻ, nhưng cái gam màu xuân đang bị pha nhạt dần bởi sắc thu độ buồn. Sự nồng nhiệt đón mỗi ngày mới thay bằng sự tĩnh lặng chờ nó trôi qua. Ranh giới của hai trạng thái mỏng manh nhưng lại tạo nên hai tâm hồn khác biệt rõ rệt trong một con người. Chị thấy mình khác ngày trước nhiều lắm. Ngày trước của chị giống Hạ Vy. Còn bây giờ, chị là chị, cũng không là chị. Chị cười nhẹ trong lòng, nghe cảm xúc bâng quơ một thứ gì không rõ.


3.

Chị lúc nào cũng thế. Lúc nào cũng có nét gì đó đượm buồn. Đôi mắt chị hay nhìn và nghĩ một điều gì đó xa xăm. Nhưng chính vì điều này, Hạ Vy cảm thấy thích gần chị. Hạ Vy sôi nổi,
nhiệt huyết với tuổi trẻ. Hạ Vy trẻ, thật ra so với chị, Hạ Vy chỉ nhỏ hơn chị 3 tuổi. Nghĩa là Hạ Vy không trẻ quá với chị vậy mà Hạ Vy khác chị nhiều lắm. Sự tương phản rõ rệt càng tạo nên sự hiếu kỳ trong Hạ Vy. Cô muốn đi sâu vào tâm hồn chị, muốn biết rõ điều gì làm mắt chị đượm buồn, ai đã làm tâm hồn chị phảng phất những cung bậc cao thấp.

Hạ Vy nhớ chị trong tấm hình chị tặng cô. Chị mặc đầm trắng với nụ cười rạng rỡ. Hạ Vy đã từng xem qua cuốn album lưu giữ những khoảnh khắc của chị. Tấm hình nào chị cười, khuôn mặt cũng tươi vui. Khóe miệng luôn ánh lên hạnh phúc với đôi mắt nâu tinh nghịch. Hạ Vy có dịp đi chơi với chị một lần ở Bình Qưới và cùng chị chụp được vài tấm hình. Hạ Vy rất thích và yêu những bức ảnh chị đứng bên cô, cười nhẹ. Nhưng Hạ Vy không thích những nụ cười này. Hạ Vy thích nụ cười ngày xưa của chị. Nụ cười tỏa nắng với hàm răng trắng, đều như cô gái quảng cáo kem đánh răng Colgate trên tivi. Hạ Vy thích nụ cười đó. Một cái cười làm bừng sáng mọi thứ. Hạ Vy không thích nét cười bây giờ của chị. Nó vẫn xinh, khóe miệng vẫn chúm chím với lúm đồng tiền trên má, nhưng nó thiếu gì đó. Có lẽ do đôi mắt mắt xa xăm của chị mà nét rạng rỡ đã bị giảm phần nào. Hạ Vy ước mình có thể nhìn thấy lại nụ cười ngày xưa của chị.


4.

Hạ Vy đang nghĩ gì thế. Sao nét non thơ của Hạ Vy lại làm chị yêu thích quá. Từ ngày biết Hạ Vy, chị cảm thấy một điều gì đó lan nhẹ vào lòng. Đôi khi thấy lòng như buổi sớm mai, Hạ Vy như giọt sương điểm tô cho một ngày mới lung linh tinh khiết, nhưng đôi khi lòng lại trầm xuống, bởi ngày mới cũng sẽ trôi qua, giọt sương Hạ Vy cũng sẽ tan biến nhanh dưới ánh nắng. Lòng có những cảm xúc giao thoa khiến chị vụng về không thể diễn tả được điều gì đang xen lẫn vào góc tâm hồn. Chị chỉ biết đón nhận. Khi thì cảm thấy thật hồ hởi, khi lại cảm thấy thoáng buồn. Chị thấy mình trống chênh giữa nhớ và thương. "Nhớ ai ? Thương ai ?..." Chị bất chợt lúng túng, thấy ngượng ngùng khi bắt gặp chữ “thương” trong đầu mình. Cảm giác ngồ ngộ, là lạ. Bất giác, chị thấy cảm xúc này quen lắm. Hình như tâm hồn chị đã từng có nó. Đâu đó trong lòng chị đã từng lưu giữ nó.

Hạ Vy hồn nhiên quá, nhưng Hạ Vy cũng là một người có thể đoán được tâm ý của người đối diện. Chợt thấy e dè, chị sợ Hạ Vy thông suốt được xúc cảm của mình. Chị muốn che giấu. Chị ngượng khi nghĩ đến việc Hạ Vy có thể biết tâm trạng trong chị đang xao động về cô. Chị có ý muốn lấp liếm nó.


5.

– Nè, chị đang nghĩ gì thế ?
- Chị có nghĩ gì đâu…
- Em thấy chị đang thẫn thờ.
 Hạ Vy vừa nói vừa ném cái nhìn lém lỉnh khiến chị bối rối. Nói em nghe xem, chị đang nghĩ gì thế.?
- Chị.. chị chẳng nghĩ gì cả…
- Thế sao chị im lặng và bần thần người thế ? Mọi ngày chị nói nhiều lắm mà.?
- Không đâu, chị bình thường mà. "Hạ Vy đang biết mình nghĩ gì sao..." Nhớ… Thương.. Ôi mọi thứ đang lẫn lộn trong đầu chị.
- Thật là chị nhất quyết không nói sao? Em biết chị đang nghĩ gì đó nhé. Đừng giấu mà ! Nói em nghe đi…!
- Không có gì đâu ! Thật mà ! Tự nhiên chị không biết nói gì nên im thôi.
 Chị muốn né tránh ánh mắt Hạ Vy.
- Chị không nói em cũng biết.
- Em biết gì?
 Lời nói của chị pha một chút hốt hoảng.
- Chị nghĩ đến người xưa àh...?Chị im lặng.
- Im lặng là đồng ý hay phủ nhận vậy?
Ngước nhìn Hạ Vy, chị lúng túng. Sao Hạ Vy hỏi nhiều thế. Chị cũng không biết phải trả lời sao. Tâm trạng chị lúc này cứ như con thuyền, mỗi câu nói của Hạ Vy lại vỗ nhẹ làm nó chòng chành giữa khơi tâm tư.


6.

Chị vẫn im lặng không trả lời. Hạ Vy thôi không hỏi nữa. Mỗi người có những khoảng lặng của riêng mình. Hạ Vy lơ đễnh nhìn khói thuốc vừa phà từ miệng cô ra. Cô nhịp chân theo bài hát trong quán, vu vơ vài câu quen thuộc. Ly café đã ngưng nhỏ giọt từ khi nào cô cũng không biết. Cô cũng không quan tấm đến việc mình phải thêm đường, khuấy nó lên, lắc nhẹ ly đá vá trút ngược nước từ đá tan ra ngoài. Sau khi cái ly đá không còn một chút nước dư, cô sẽ từ từ cho từng muỗng café vào chứ không đổ nhanh một lúc. Hạ Vy thích nhìn những viên đá trong veo bị nhuộm màu café, nhìn cái đen của café đang liếm ngọt dần hết mặt viên đá, từ một sự tinh khiết được kết tinh từ nước, viên đá trở thành sở hữu thuộc về café, nó hòa mình và tan đen vào vị ngọt đắng.

Bất giác Hạ Vy nhìn chị, rồi lại nghĩ đến sự tương quan của café và những viên đá trong veo, cô tự ví mình là café và chị sẽ là viên đá. Ước gì cô có thể ngọt ngào với chị, và chị sẽ tan chảy trong cô.


7.

7 tháng 1 ngày.

Hạ Vy đã quen chị được hơn nửa năm một ít. Thời gian qua, chị trở thành một yếu tố thân quen với cô. Ngày ngày nhắn tin, điện thoại. Chị kể Hạ Vy những câu chuyện xảy ra trong ngày, chuyện trong cơ quan, chuyện bạn bè. Hạ Vy lắng nghe, hạnh phúc đón nhận chia sẻ từ chị như một chiếc bình rượu, càng đong đầy mới cũ càng nồng men.

Có những ngày mệt mỏi, chị về nhà ngả lưng ngủ thiếp, quên gọi điện cho Hạ Vy làm cô trông chờ, ngong ngóng dán mắt vào màn hình di động, hi vọng nó sáng lên và thấy được dãy số thân quen. Dần dần, cô thấy lòng mình yêu cả 24 giờ mỗi ngày vì từng khoảnh khắc trôi qua đều thấp thoáng chị.

Đã bao lần ngồi bên chị trong những quán café khắp phố Sài Gòn, Hạ Vy luôn cảm thấy tim có những rung động mạnh. Lần nào cũng thế, cô nén nó bằng hơi thở của mình, cố che giấu những xúc cảm.

Từ ngày gặp chị, Hạ Vy gieo mầm những hạt hi vọng vào lòng. Cô mong chờ một ngày gặt hái những hạnh phúc ngọt ngào.


8.

– Em có thích mưa không?
- Em không thích lắm!
- Có bao giờ em đi bộ hay nhảy dưới mưa không?
- Có. Rất hiếm khi.
- Em ra mưa với chị đi.
- Sao thế
- Uh, tự nhiên chị muốn thế.


Hạ Vy chưa kịp trả lời đã thấy chị đứng ngoài sân. Chiếc đầm trắng khi nãy nhẹ nhàng đẩy đưa theo gió giờ ướt đẫm, ép chặt vào người chị. Chiếc váy xòe quấn chặt vào phần hông đổ xuống khiến chị thật gợi cảm với bờ mông tròn. Mưa. Trời ngả màu xám, dăm mười phút lại có tiếng sấm đánh từ xa vang lại. Chị đứng, nhắm mắt, khuôn mặt ngửa lên trời. Hàng trăm, hàng nghìn giọt mưa xối xuống, ướt đẫm mặt, ướt đẫm vai, ướt đẫm con người chị. Chiếc áo đầm ướt nước bó sát toàn thân làm hiện lên những đường cong hiền dịu, Hạ Vy nhìn chị lòng ngơ ngẩn.

Chị xoay nhẹ người, hai bàn tay chụm lại đón vốc nước mưa rồi lại tung nó lên trời. Mưa từ trời ào xuống, nước từ tay chị văng ra, những giọt mưa va vào nhau, xô đẩy tung tóe ra những giọt nhỏ, tất cả như một bản hợp ca. Nhìn chị thích mưa như đứa trẻ, Hạ Vy bước ra sân, cùng chị hòa mình vào mưa. Chị nắm tay Hạ Vy. Nhún nhảy đôi chân.
- Nhảy lên đi.

Hạ Vy theo lời chị lắc lư người mình. Những giọt mưa từ cái hất mạnh mái tóc của Hạ Vy tung vào mặt chị. Tiếng chị khanh khách cười, giòn tan muốn át cả tiếng mưa.
- Nắm tay chị đi. Cùng nhảy cao nào.


9.

Hạ Vy nắm chặt tay chị. Cô siết mạnh như muốn bộc lộ điều gì, khiến chị khựng lại. Mọi thứ như chợt đứng hình. Chị nhìn Hạ Vy. Khuôn mặt ướt mưa như chị. Những giọt mưa chực nhỏ giọt dưới phần ngọn tóc. Hình ảnh Hạ Vy không nhòe trong nước dù mắt chị phải chịu trận liên tục mưa hất vào mặt. Hạ Vy xinh quá. Chị nhận ra mình đã nhớ khuôn mặt này rất nhiều lần trong đêm. Hạ Vy gợi cho chị những cảm xúc thân quen. Bỗng lúc này chị chợt biết cái tên mình nên đặt cho cảm xúc này là gì.


10.

– Chị lại nghĩ gì vậy?
Hạ Vy hỏi, ngắt quãng suy tư trong chị. Đưa tay vuốt nhẹ lại mái, chị ngượng ngập kéo lại tóc như thể sợ nó bị rối bởi sự đùa giỡn của nước mưa.
- Chị nghĩ..
- Nghĩ gì…
- Sao lúc nào em cũng gấp gáp hỏi chị vậy?
- Vì em mong chờ câu trả lời của chị
- Sao thế?
- Em cũng không biết. Em thích hỏi, thích nghe chị trả lời.
- Những câu hỏi của em bật lên điều gì từ chị àh.
- Không hắn. Những câu em hỏi vẫn chưa thật sự là những câu em muốn hỏi.
- Thế em thích hỏi gì….
- Em…


Hạ Vy thấy nóng người dù mưa lạnh thấm vào trong cô nãy giờ. Bàn tay xám, những đầu ngón tay nhăn nhúm vì đứng dưới mưa quá lâu.. Hạ Vy run rẩy nắm chặt đôi tay của chị. Cô nghe hơi nóng từ tim lan tỏa tâm hồn. Mặc mưa, mặc gió rít qua những tàn cây, mặc trời buông màu tím ngắt trên vạn vật, cô chỉ biết nắm tay chị và từ từ cố ý kéo sát chị vào lòng.

Chị đứng im. Nghiêng nhẹ đầu vào bờ vai mảnh dẻ. Nghe tim Hạ Vy đập cùng tiếng mưa, chị thấy ấm áp. Chị bỗng có cảm giác mong chờ một câu nói gì đó từ Hạ Vy.
- Chị àh.
- Gì hả em?
- Em yêu chị.


Ngàn tiếng mưa như im bặt để lòng chị tan chảy khi nghe ba từ ấm tình đó. Hạ Vy nhẹ tay còn lại ôm lấy vòng eo thon nhỏ. Chưa bao giờ cô thấy mình dạn dĩ như lúc này. Trái tim xúi giục cô làm nhiều điều hơn thế,
- Chị có thích em không?
- Chị có tình cảm với em. Chị…
- Chị không cần nói thêm gì đâu…
 Hạ Vy bỗng sợ nghe thêm những điều từ chị. Cô sợ lời chối từ.
- Chị muốn nói hôm nay. Có lẽ lúc này là dịp tốt để nói điều chị đang giữ trong lòng…
- …………….
- Chị yêu em.


Hạ Vy tan chảy theo chị.


11.

Hạ Vy kéo khuôn mặt chị gần mình hơn. Cô thấy những giọt nước hình như không phải mưa trên mặt chị. Cô cuối xuống. Thật sát và gần. Hôn nhẹ.
- Chị biết không, trước kia em nghĩ mưa không có vị. Nhưng hôm nay em biết. Mưa có vị mặn.

Hạ Vy vừa nói vừa vuốt nhẹ khuôn mặt chị. Bàn tay cô luồn qua tóc chị, dưới sự đan xéo của giọt mưa, tóc chị vẫn suôn mượt theo cái kéo xuống của Hạ Vy. Bàn tay cô tới đâu, tóc nhẹ nhàng duỗi thân mình ra tới đó. Run rẩy, tay Hạ Vy dừng lại ở giữa khoảng lưng, và rồi cô ghì chặt chị gần hơn nữa. Hạ Vy thì thầm:
- Sao chị lại nói yêu em vào lúc này.
- Vì trời đang mưa
- Sao lại phải vì trời mưa
- Đơn giản chị muốn thế.


Hạ Vy nhận câu trả lời từ chị, nhưng cô hiểu rằng không phải “đơn giản vì chị muốn thế” mà là chị sợ không giấu được giọt nước mắt cảm xúc của mình khi nói điều đó. Cảm xúc tuy mong manh nhưng có thể làm vỡ òa mọi thứ.


12.

Hạ Vy ôm chị. Mặc mưa lạnh. Cô nghe lòng mình hát lời hạnh phúc.
Chị buông người vào lòng Hạ Vy. Mặc gió gào. Chị tìm lại được tên của hạnh phúc ngày xưa../.
xem thêm: doremon chế hài hước vô đối nhất VN

Thứ Năm, 13 tháng 2, 2014

Chuyện là vào một ngày nắng…..
- Bạn ơi! Cho mình hỏi cái được không?
Đan xoay người lại, đưa ánh mắt to đùng nhìn vào Nhi.


- Hỏi j?
- Cho mình hỏi cái bảng thông báo thí sinh trúng tuyển ở đâu?
- Ùm….đằng kia…
- Cảm ơn nha! Bạn cũng đang đi coi hả?
- Không.
- Chứ bạn đi đâu?
- Học.
- Mình tên Nhi, làm quen nhá!_ Nhi đưa tay ra cười tươi.
Đan cứ giữ thái độ lạnh lùng, nhưng chắc có vẻ vì nụ cười quá tươi và quá duyên đó của Nhi nên Đan chìa tay ra nắm nhẹ rồi quay lưng đi. Nhi chỉ biết đứng đó há hốc.
…………….
Ngày tựu trường đến, ai ai cũng háo hức cùng bạn bè đến trường. Đan cũng vậy, cũng đến trường cùng 2 người bạn thân là Hân và Hạnh. Đến lớp mới, phía xa xa ở cái bàn cuối cùng Đan nhận ra 1 gương mặt quen không quen, lạ không lạ…là Nhi, người bạn đã bị Đan hững hờ hôm qua. Ở góc lớp, Nhi ngồi im nhìn xung quanh có vẻ như cô đơn, chắc có lẽ Nhi là học sinh tỉnh lẻ lần đâu lên Sài Gòn. Đan nhìn…quay đi..
……………
Là học sinh ở quê mới chuyển nhà lên Sài Gòn.Nhi xa lạ với tất cả, đậu vào 1 cái trường có vẻ như chuẩn và rộng lớn, Nhi hơi choáng, có phần ngột ngạt, cô đơn. Lúc đi xem kết quả Nhi gặp Đan. Nhìn xa Nhi đã thấy Đan, 1 cô bạn có lẽ đập vào mắt ai cũng sẽ thấy hút 1 cách kì đến lạ… chỉ duy nhất 1 điều từ Đan khiến Nhi rơn người… xuyên qua đôi mắt kính trong veo đó là 1 đôi mắt to đen nhưng lạnh lùng, còn đang sợ hơn sát thủ.
…………….
- Nhi.
- Dạ.
- Em lên ngồi cạnh Đan đi.
- Dạ… _ Nhi tròn xoe mắt nhìn cô chủ nhiệm k hiểu vì lí do gì.
Vừa đặt mông xuống ghế thì Nhi đã cảm giác được có 1 ánh mắt nhìn sang Nhi. 1 cảm giác gì đó như không ổn.
Nhi tuy là học sinh ở quê lần đầu lên Sài Gòn nhưng Nhi lại học rất giỏi không thua kém gì ai ở 1 cái trường chuẩn to đùng vô số nhân tài, không chỉ vậy Nhi lại khá siêng năng trong các phong trào của lớp của trường, Nhi nhanh chóng trở thành 1 hotgirl với nụ cười như thiên thần.
Còn Đan, người bạn cùng bàn với Nhi cũng không thua kém gì, cũng là 1 trong số những cô gái được nhòm ngó nhiều nhất trong trường, 1 cô gái có vẻ ngoài lạnh lùng, cặp mắt to đen láy, 1 nét đẹp tiểu thư nhưng có chút mạnh bạo. không biết từ bao giờ Nhi và Đan đã trở thành bạn thân của nhau dù ngày đầu tiên gặp không nhiều thiện cảm.
Nhi và Đan bây giờ như cặp bài trùng của lớp, tài giỏi, xinh đẹp.
Có 1 sự trùng hợp là nhà của Đan và Nhi lại chỉ cách xa 3, 4 con hẻm nhỏ, vòng qua vòng lại 1 thoắt lại gặp nhau, có lẽ vì vậy mà 2 cô gái xinh đẹp này trở thành bạn thân của nhau.
Ten tèn….
- Nhi ơi……….
- Ra liền, ra liền…đợi xí.
Cứ như vậy, mỗi sáng Đan lại đạp xe đến trước nhà Nhi đèo cô bạn nhỏ đi học, dù nhà gần nhưng gần 3 năm nay Nhi chưa 1 lần đến nhà Đan, Nhi cũng chẳng hỏi lí do, chỉ biết Đan không thích nên Nhi không tới, Nhi luôn tôn trọng Đan như vậy.
- Nhanh đi pà cụ ơi, lâu lak.
- Cái gì, pà cụ hả…cắn cưng giờ nhá!_ Nhi vừa cười vừa nói.
Hai cô gái cười vang mặc cho ai nhìn thì nhin.Cũng như ngày thường, Nhi cứ ngồi yên phía sau Đan, lâu lâu lại vịn eo Đan cái vì trúng ổ gà, cứ mỗi lần như zậy Nhi lại la á 1 cái làm Đan phì cười. Đan tuy nổi tiếng lạnh lùng nhưng với Nhi lại khác, từ khi làm bạn với Nhi, Đan cởi mở hơn nhiều, cười cũng nhiều hơn, Đan luôn dành cho Nhi 1 đôi mắt và nụ cười hiền lành nhất. hôm nay trời gió hơn nhiều, trời gần tết nên có gió, gió lại mạnh và lạnh, đang cô gắng đạp xe thì đột nhiên Nhi ôm chặt eo Đan làm Đan giật thót mình, Đan dường như ngượng đỏ mặt, Đan mới ấp úng hỏi:
- Gì..zậy…????
- Lạnh quá Đan ưi…híc hà…._ Nhi híc híc nói như nhũn nhẽo.
- Ùm…cái tội đày đọa người khác đèo mình đó mà.
- Je`…….._ Nhi thọt tay vào eo Đan cái.
- Ôm đi cô…
- Hè hè…
Đã như vậy gẩn 3 năm rồi, cứ hễ gần tới tết, vào khoảng cái tháng 11, 12 là Nhi lại nhõng nhẽo với Đan như vậy, cứ ngồi phía sau là ôm tít eo Đan, chẳng cần nghĩ người được ôm như Đan có suy nghĩ gì. Mà chinh cả Đan cũng chẳng biết có cảm nghĩ gì không nữa, chỉ biết là lúc nào bên cạnh Nhi Đan cũng rất vui và thoải mái vô cùng.
Tới cổng trường, Đan vừa quẹo vào cổng thì đột ngột có 1 cậu con trai ở đâu nhào ra làm Đan giật mình thắng gấp lại, mặt Nhi đập cái bịch vào lưng Đan, vẫn như cái bình thường của Nhi, Nhi la lên cái “ Á”…. Cậu con trai đó bước từ từ lại phía Đan và Nhi mặc cho 2 cô gái đang nhìn chằm chằm, bỗng cậu con trai chìa ra 1 cây kẹo mút đưa cho Nhi, Nhi há hốc không biết chịn gì đang xảy ra.
- Mình tên Huy, mình làm quen với Nhi được không?
- Ùm, được chứ, hi _ chợt Nhi chỉ tay vào Đan_ Bạn của Nhi, Đan đó.
- Hì chào bạn.
- Chào _ Đan lạnh lùng đáp rồi nhìn xa.
- Đan vậy đó, đừng hiểu buồn nha. Đan dắt xe vô gửi đi, Nhi đứng đợi nè.
Đan dắt xe vô bãi gửi xe, Đan nhìn ra thấy Nhi và Huy đang noi chuyện gì đó có vẻ như vui lắm, tự dưng Đan thấy trong lòng mình khó chịu lắm, giống như cái cảm giác ghen tuông….à mà chắc không phải, làm sao Đan thích Nhi được mà ghen, chắc tại từ trước đến giờ Nhi luôn thuộc về mình Đan nên giờ xuất hiện 1 người gần Nhi nên Đan thấy không vui. Đan đi ra rồi cúi mặt không thèm nhìn Nhi, cứ thế đi 1 mạch vào lớp.
Còn Nhi, đứng nói chuyện với Huy tuy vui nhưng lâu lâu Nhi lại nhìn vào phía bãi gửi xe kím Đan, xem Đan ra chưa, thấy Đan đi ra Nhi kêu nhưng Đan cứ đi te te vào phía lớp, không ngoáy nhìn Nhi 1 cái, Nhi thấy không hiểu, rồi cũng chào Huy chạy nhanh vào lớp kím Đan.

Đến lớp Nhi thấy Đan nằm úp mặt xuống bàn, Nhi nhẹ nhàng ngồi cạnh bên rồi khều khều vai Đan…
- Sao zậy…nè…nè...
- Không nói chuyện là lát zìa tui đi ăn kem 1 mình đó nha…….
- NGHE HOK…..
Nhi nói liên tục mà Đan hok có nhút nhích gì, Nhi vừa đứng lên định đi thì Đan mới nói:
- Người ta bùn ngủ…nói mãi.
Nhi mỉm cười rồi ngồi xuống kế bên Đan vuốt vuốt tóc Đan hát “ bé ơi ngủ đi trời đã sáng rồi”.. Đan bật dậy rồi thọt lét Nhi, 2 đứa đang zỡn vui vẻ thì chợt 2 thằng bạn trai trong lớp rượt nhau chạy nhanh đụng trúng Nhi làm Nhi ngã vào người Đan đẻ Đan xuống ghế, 2 đứa nhìn nhau, đôi mắt to sau lớp thủy tinh của Đan có vẻ như bối rối, sau khoảng 30s Nhi mới chóng tay ngồi dậy thì tay Nhi đột nhiên trượt và môi Nhi đặt lên môi Đan, 2 đôi mắt nhìn nhau to hết mức có thể, tim cả 2 đập loạn nhịp, Nhi không đủ sức đề ngồi dậy, không gian bỗng dưng như ngừng lại ngay lúc đó, tất cả mọi thứ xung quanh đứng im, tiếng ồn cũng im bặt chỉ còn lại đây tiếng thình thịch đập của 2 con tim…
- Này! Bộ 2 bây tính nằm đó ngủ luôn hả?
Lúc này Nhi và Đan mới tỉnh lại, Nhi lồm chồm ngồi dậy, Đan cũng bò dậy, tay thì che cái miệng lại, mấy đứa bạn trong lớp mới gẹo:
- Đan…mắc cỡ hay sao mà che miệng zậy chời.
- Sướng quá mà, hun hotgirl smile cơ đấy haha.
Nhi ngượng quá xoay sang nhìn Đan nhíu mày:
- Ê, bộ mắc cỡ thật hả? @@ 
Đan mới nhăn mặt từ từ bỏ tay ra. Nhi phì cười, thì ra lúc nãy vì Nhi trượt tay, đập mạnh quá làm môi Đan bị rách, rươm rướm máu. Dù có tức cười thật nhưng vốn là người chu đáo, lại là 1 người bạn thân tuyệt vời nên Nhi nín cười rồi lấy bịt khăn giấy trong túi, rút ra 1 miếng lau nhè nhẹ máu trên môi cho Đan.Đang chăm chú lau cho Đan thì ở xa đã nghe 1 tiếng reo hò gì đó rất lớn, tiếng ồn càng ngày càng lại gần, rồi 1 bàn tay đặt nhẹ lên vai vỗ vỗ:
- Ê, Nhi Nhi, ai kím kìa.
Nhi nhìn ra, Đan cũng nhìn ra. Ở cửa, Huy đang đứng ở đó với nụ cười cực đẹp, đôi môi đỏ son với chiếc răng khểnh chìa ra dễ thưn phải nói. Nhi đưa khăn giấy cho Đan rồi nháy mắt với Đan như ra hiệu là ra đó tý. Đan gật nhẹ đầu rồi cầm khăn giấy tự lau cho mình. Nhi đi ra phía Huy với nụ cười đáp lại cũng không thua gì, cũng là 1 nụ cười khểnh răng. Đan lại phải 1 mình ngồi đó nhìn Nhi nói chuyện với người khác cùng cái cảm giác khó chịu lúc nãy. Đang trong suy nghĩ vẩn vơ thi vô tình Đan nghe 2 nhỏ bạn bàn trên tám với nhau:
- Sao Nhi quen được với Huy mày?
- Sao tao biết được, mà quen biết với Huy thì hạnh phúc quá rồi, nhìn ảnh đẹp chưa kìa.
- Ừ..ừ…tao cũng thấy vậy, dễ thưn gê luôn.
- Nghe nói ảnh mới chuyển qua trường mình có 2 tuần mà nổi lắm đó mày, gái theo lắm luôn.
- Kon Nhi này hay thiệt, chưa gì đã mần quen được rồi.
- Cũng phải thôi, Nhi cũng là hotgirl trường mình mà mày. Mày không thấy 2 người họ đẹp đôi sao?
- Ừ…mà tao nghe đồn hình như Huy đểu lắm mày ơi.
- Ui zời…đẹp là phải có khuyến mãi thôi mày ơi.
Đan nghe nói vậy liền nhìn ra Huy, rồi lại lướt nhìn Nhi, thoáng lo.
Tan trường, Đan lại xách xe đèo Nhi về, Nhi ngồi sau hát líu lo bài “ Gửi cho anh”. Đan thì hì hộc đạp xe, mặt thì đơ ra không cảm xúc, chợt Nhi hỏi:
- Đan ơi…Đan thấy Huy sao?
- Sao là sao? – Đan nói xen 1 chút lo âu.
- Thì..thấy có xinh không?
- Không biết.
- Huy nói muốn cưa Nhi á.
- Ờ…..
Nhi thấy Đan nói chuyện như không vui nên cũng im lặng,trước giờ mỗi lúc Đan ít nói, hay cộc cằn là Nhi biêt Đan đang buồn gì đó, nên cứ im lặng và chờ đến lúc thích hợp là chọc Đan vui cười lại. Đoạn đường về hôm nay có vẻ như xa xôi, 1 khoảng lặng im khó chịu. Trưa nắng, gió vẫn thổi mạnh vù vù tạt vào mặt, cái gió trưa chắc không lạnh nhưng sao tự dưng Đan lại thấy trống trãi, buồn vương trong lòng dù ở phía sau là Nhi, là người bạn mà Đan luôn cảm thấy thoải mái khi ở bên. Gió thổi vèo vèo luồng qua những lọn tóc thẳng suông của Đan phất vào mặt Nhi, Nhi lấy tay vuốt tóc mượt mà của bạn rồi đưa tay vòng qua eo Đan:
- Đan buồn gì sao không nói Nhi nghe?
Đan không giật mình mà chỉ nhẹ nhàng thở phào 1 cái như trút 1 suy nghĩ nặng nề:
- Đan không sao đâu, Nhi đừng lo. Hi.
Nhi cứ ôm eo Đan như vậy cho đến lúc tới nhà mới buông ra:
- Dù Nhi có người yêu, Đan vẫn là người quan trọng với Nhi hihi.
- Ừ…Đan biết rồi.
Nói xong Đan đạp xe đi, chẳng như hằng ngày, trước khi về là bẹo má Nhi 1 cái. Nhi cũng thấy khó hiểu nhưng rồi cũng không thấy lạ gì với cái tính tình của Đan, Nhi nghĩ chắc rồi mai Đan sẽ tâm sự với Nhi và rồi vui trở lại thôi. Nhi nhìn bóng Đan quẹo sang hẻm nhỏ rồi Nhi bước vào nhà.
Tối đó, Nhi có gọi cho Đan, nhưng Đan lại không nghe máy, chỉ nhìn điện thoải rồi ngồi chóng tay lên cằm nhìn ra cửa sổ suy nghĩ. Rõ ràng đang có cảm giác gì đó không ổ đang xảy ra trong lồng ngực Đan, 1 cảm giác mà Đan luôn tò mò muốn biết rõ là gì? Phải chăng là tình cảm vượt xa hơn tình bạn hay chỉ 1 sự hiểu lầm nào đó, Đan miên man suy nghĩ mặc cho tin nhắn của Nhi cứ liên tục tới.
Gọi cho Đan không được, nhắn tin cũng không trả lời, Nhi đâm ra bực, mặt cau có, nằm phịch xuống giường định chùm mền ngủ nhưng điện thoại lại rung. Nhi bắt máy:
- A lô….
- Nhi phải không?
- Nhi đây.
- Sao nói chuyện cộc vậy cô pé?
- Ai đấy?
- Anh. Huy nè hihi
Nhi hết hồn bật ngay dậy, câu chuyện của họ bắt đầu uyên thuyên đủ thứ, Nhi như đứa trẻ đang bị phạt lại được ai đó dỗ dành, Nhi tíu tít nói chuyện với Huy, quên hẳn cơn giận với Đan, quên hẳn Đan đang buồn, quên hẳn lúc này đây vào những lúc Đan buồn Nhi sẽ bỏ hết cơn bực bội mà gọi cho Đan để làm Đan vui, Nhi đang dần quên gì đó.
Sáng sớm, vừa mở mắt ra, Đan đã nhận được tin nhắn “ Hôm nay Nhi đi với Huy, Đan khỏi ghé rước Nhi”. Khóe mắt chợt cay cay, có lẽ vẫn đang còn buồn ngủ chăng hay là do dòng tin nhắn của người bạn thân đang xa.
Đan đến lớp, bước vào..Đan thấy Nhi đang cầm điện thoại nhắn tin lốc cốc, miệng chúm chím cười. Đan đi tới quăng cặp xuống ghế nghe cụp 1 tiếng lớn, Nhi nhìn sang có vẻ không hài lòng, Nhi nhíu mày nói:
- Hôm qua tới giờ Đan không được rồi nha!
- Không được gì?
- Tự hiểu.
Nhi đứng lên đi 1 mạch ra cửa, Đan nhìn theo đôi mắt đượm buồn. Làm sao ai hiểu được cảm giác của Đan lúc này, cảm giác 1 người bạn luôn bên mình suốt 3 năm qua giờ như xa lắm. Đan nặng trĩu lòng.
1 ngày. 2 ngày. 3 ngày….rồi 1 tuần, 2 tuần. Nhi không nói chuyện với Đan dù Đan cũng cố gắng gợi chuyện nói để có thể làm lành, để có thể hàn gắn lại tình cảm mà Đan muôn giữ nguyên vẹn, nhưng hình như Nhi đang say sưa với người đó không thèm gì Đan nữa. nhiều lúc Đan muốn nghẹn đắng cổ họng khi nhìn thấy Nhi cứ cạnh bên Huy, cứ líu lo, cười tít mắt với Huy. Nụ cười trong trẻo ấy nay đã xa Đan quá, muốn giữ cũng không được. Huy chỉ mới bên Nhi có 2 tuần mà đã hơn người bạn 3 năm như Đan, phải chăng Nhi không cần Đan nữa, Nhi đã tìm được cái gọi là tình yêu.
Hôm nay trời vẫn gió nhiều, cũng như bình thường, như mọi năm nhưng sao giờ buốt quá, lạnh tới tim, cảm giác cô đơn vây lấy Đan, lòng càng trĩu hơn khi nhớ lại câu nói của Hân lúc tối đi café “ Đan không biết Nhi và Huy đang quen nhau sao?”, Đan mỉm cười chua chát, nước ở đâu bỗng lăn dài xuống má nhưng cũng nhanh chóng khô đi vì gió trời. Bạn thân 3 năm qua Đan nay đã có người yêu, không còn ngồi sau lưng để Đan đèo đi học, không còn nhõng nhẽo với Đan mỗi lúc gió đông về, không còn lúc gió vi vu 2 đứa ngồi ăn kem rồi xuýt xoa cười vang 1 góc quán, không còn…..
Đan vào lớp, thấy Nhi, Đan nhìn cái rồi xoay lưng bỏ đi. Nhi nhìn theo, đôi mắt như muốn nói gì đó. Nhi đứng dậy đi theo Đan.
Đan lầm lủi đi dọc hành lang tầng 1 đầy gió bấc, gió thổi vù vù vào tai, xuyên qua từng lọn tóc mượt óng ánh, thổi ngang qua cặp kính trog veo làm cay xè đôi mắt to đùng làm nó ứ nước rồi rơi xuống, lâu lâu gặp ai đó đi ngang Đan lại cúi đầu. Đến phòng học nhạc, Đan đứng nhìn vào. Ngày trước khi mới vào lớp 10, Nhi là cô pé chân ướt chân ráo vào trường, tuy ở quê lên nhưng gia đình Nhi rất giàu, có điều kiện cho Nhi học bất cứ gì Nhi thích. Lúc đó Nhi thích học đàn, Nhi đã đăng kí ngay vào nhóm nhạc mà trưởng nhóm chính là Đan. Nhi hơi e dè vì Đan chẳng mấy thân thiện gì, mới học thì Nhi cứ ngồi im, không hé miệng nói chuyện hay cười đùa với ai. Đan cũng lầm lì 1 chổ. Đan được học đàn từ nhỏ nên giỏi lắm, mỗi lúc Đan đàn là Nhi nhìn chăm chú lên Đan, đôi lúc làm Đan ngượng đỏ mặt. rồi rừ từ Nhi và Đan nói chuyện nhiều hơn, Đan dạy Nhi học đàn. Có 1 lần Nhi đánh sai 1 nhịp, Đan tận tình chỉ cho Nhi, lúc Nhi đàn xong bài đó, Nhi đã cưới híp cả mắt, nụ cười như hút Đan khỏi tât cả, từ nụ cười đó mà Đan và Nhi thân thiết cho tới bây giờ.
Đang lan man về ngay trước, ở phía sau Đan như có ai đó khều khều. Đan xoay lại, là Nhi.
- Sao Đan cứ tránh Nhi?
- Không phải Nhi tránh Đan sao?
- Không có. Đan buôn gì sao không nói Nhi biết hay Đan không muốn xem Nhi là bạn nữa?
Đan không trả lời mà đi tới, ôm nhẹ lấy Nhi, rồi Đan siết chặt. Nhi không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng cũng đưa tay lên ôm lấy Đan vỗ vỗ vào lưng Đan. Chợt 1 tiếng “ Ồ” thật lớn từ phía sau:
- Ghê nha! N úp ở đây hẹn hò luôn.
Nhi và Đan vội buông tay nhau ra, Đan lườm nhỏ bạn nói:
- Im đi.
- Có gì đâu mà ngại, hôm trước con hôn nhau mà, giờ mới có ôm thôi có gì mà mắc cỡ.
Đan thì tức giận nắm chặt tay, Nhi biết nên vội khoác tay Đan cười nói như hãnh diện:
- Ủa?người ta hẹn hò rồi ảnh hưởng gì tiền ăn sáng có mấy người không? Vô dziên.
Nhỏ bạn hứ 1 tiếng rồi quay đi, Đan nhìn Nhi cười. Nhi cũng nhìn Đan cười. Đan thầm nghĩ trong lòng “ Lớp học này lại mang nụ cười ấy về”.
2 đứa lại vui vẻ cùng nhau như trước, có lẽ sư lo lắng của Đan là dư thừa, làm sao có thể mất Nhi trong tay 1 thằng mới quen có 2 tuần cơ chứ, ấu trĩ quá. Đan lại dành nụ cười tươi tắn cho Nhi.
Tình cảm cùa Đan và Nhi cứ như vậy tốt hơn. Nhi vẫn thân thiết bên Đan mặc cho những đứa rãnh rỗi xiên xỏ bêu rếu khắp nơi là 2 đứa bị les. Nhi thản nhiên còn Đan thì lo sợ. Đan sợ tình cảm của Đan sẽ hơn và xa tình bạn bình thường, Đan không cho phép bản thân như vậy nên mỗi khi đi chơi Đan vẫn giữ khoảng cách thật an toàn bên Nhi, Đan không muốn mất Nhi vì cái cảm giác vốn chưa rõ ràng.
Còn Nhi, Nhi cũng nhận ra có 1 tình cảm khác với Đan, 1 cảm giác không bình thường khi cạnh Đan, từ sau cái lần giận dỗi nhau gần 2 tuần lễ, Nhi thấy buồn và hụt hẫng thật sự khi thiếu mất Đan, dù có Huy bên cạnh quan tâm, lo lắng, dù nói cười vui vẻ cùng Huy nhưng Nhi thèm được cạnh Đan ăn kem, thèm ngồi phía sau xe Đan,thèm được Đan gọi í ới mỗi sáng để đẻo đi học và càng thèm hơn những lúc gió thổi lạnh ngồi sau được ôm eo Đan rồi Đan gẹo. Mỗi tối nhắn tin với Huy, nghe Huy nói đủ thứ lời ngọt ngào, đủ mọi chuyện vui làm Nhi cười nhưng Nhi lại mong 1 tin nhắn của Đan dủ là than thở hay trách móc, có lúc Nhi từng đem Đan ra so sánh với Huy, không biết tại sao lại vậy nữa mà dù có so sánh như thế nào thì Nhi vẫn luôn nghiêng về phía Đan, Nhi nghĩ nụ cười điển trai của Huy dù xinh như thế nào thì cũng không bằng 1 nụ cười, ánh mắt Đan dành cho Nhi, những lúc Đan cười luôn khiến Nhi hạnh phúc.
Nhi cũng hàng ngàn lần nói với bản thân chắc chỉ là quá thân nên tình cảm như thế thôi, chắc cũng vì mấy đứa bạn chọc gẹo nên có cảm giác như thế thôi, chắc cũng vì quan tâm nhau quá thôi……..và dù mọi cái chắc cũng nào cũng vậy, Nhi và Đan không được phép.
Cứ như vậy Nhi và Đan cứ đè nén cảm xúc trong lòng không ai nói với ai.
Cho đến hôm nay…
Đã 6h40’ nhưng chưa thấy Đan đến, Nhi gọi điện thì không ai bắt máy. Nhi thấy hơi lo lắng nhưng lại không thể đến nhà Đan, 1 phần Đan không cho phép, 1 phần là Nhi không biết nhà. Gần 3 năm mà lại là bạn thân mà không biết nhà thì thật là khó tin nhưng thật tình là vậy, Nhi không biết gì về gia đình Đan cả, trong trường cũng rất ít người biết nhà Đan ở đâu, cứ như Đan là 1 người kì bí bị giấu thân phận đi để không ai biết. Trong lòng không khỏi lo lắng cũng không biết phải làm gì rồi Nhi buộc phải đi học. Ngồi học mà Nhi cứ suy nghĩ đi đâu, mắt lâu lâu lại liết ra cửa xem Đan có tới không.
Tùng tùng tùng….
Ra chơi, Nhi ra hành lang nhìn ngang nhìn dọc tìm xem Đan có lẩn quẩn đâu đó không chợt Nhi thấy ở văn phòng có 1 người dáng giống như Đan, Nhi chạy nhanh tới trước cửa văn phòng nhìn vô, đúng là Đan. Đan đứng cùng 1 người đàn ông hơi đứng tuổi, ông ấy đang nói gì đó với thầy hiệu trưởng, 1 lát sau Đan bước ra, thấy Nhi, Đan có vẻ bất ngờ. Nhi kéo Đan lại 1 góc hỏi:
- Có chuyện gì vậy? Sao sáng không ghé rước Nhi? Ông kia là ai vậy?
- Pa Đan đó….
- Hả?
- Ùm … Nhi nè.
- Sao đó?
- Tuần sau Đan đi Mỹ rồi.
Nhi im lặng không biết phải nói gì, chắc giờ đây lòng Nhi lộn xộn cảm xúc, mắt cay cay. Thấy Nhi có vẻ buồn, mắt long lanh, Đan nắm tay Nhi:
- Còn 1 tuần bên nhau mà hi
Đan cố cười để che đi sự chua xót trong lòng, Nhi biết nên cũng cố cười, nụ cười được xem như thiên thần ấy giờ gượng gạo phải biết.
Tối đó, cả 2 đều cầm điện thoại nhưng không ai nhắn tin cho ai, cứ do dự mãi, cuối cùng Nhi gọi cho Đan.
- Đan hở?
- Ùm..gọi cho tui mà hỏi kì hok hihi
- Hì…tại..tại…bắt máy làm người ta giật mình.
- Trời, bá đạo như Nhi cũng biết giật mình.
- Zỡn quài…….mà nè…
- Hũm?
- Mai cúp học đi.
- @@ thiệt hok?
- Ừ. Mình hẹn hò 1 ngày yk he.
Đan cười như vui lắm, chắc là nụ cười tươi nhất từ trước đến giờ, cảm giác lân lân hạnh phúc khó tả kinh khủng, nghe Nhi nói Đan gật đầu ừ ừ mấy lần, Nhi nghe cũng bật cười, trong lòng cũng vui không kém gì Đan.
Hôm sau, cũng như ngày thường, áo sơ mi quần tây, đeo cái balo sau lưng, đội cái nón vành rộng màu xanh lá, Nhi đứng trước nhà đợi Đan. Thấy Đan tới Nhi vẫy vẫy tay, Đan cũng vẫy tay nhìn Nhi cười.
Đan lại hì hục đèo Nhi giữa trời đầy gió, Đan đưa Nhi đến 1 cái đồi nhỏ cỏ xanh ươm, ở đây hơi vắng, nhìn xa xa có thể thấy được vài cái nhà nhỏ trong lớp sương mù trắng xóa, Nhi nhìn như cô công chúa đã bị giam rất lâu trong lâu đài giờ được cứu ra, Nhi vẫn cứ nghĩ đã là Sài Gòn thì sẽ không bao giờ có thể tìm thấy 1 nơi trong lành, yên lặng đến bình yên như thế. Đan thấy Nhi đang hít thở không khí trong lành đến thích thú như vậy Đan bỗng cảm thấy Nhi như 1 đứa trẻ con, lúc nào cũng cho Đan 1 cảm giác an toàn, vì trẻ con sẽ không bao giờ nói dối. Đan dắt Nhi đến 1 góc cây to:
- Nằm xuống đây đi, nhìn lên trời đẹp lắm.
Nhi nghe lời Đan nằm xuống, Đan cũng nằm xuống cạnh Nhi, cả 2 nhìn lên bầu trời xanh trong, lâu lâu lại có đám mây trắng bồng bềnh trôi ngang.
- Nhi nhớ quá đi…
- Nhớ gì đó?
- Nhớ quê. ở quê mây cũng bồng bềnh như vậy đó, cũng có gió mát, cỏ xanh rờn và bóng cây to lớn.
- Hì vậy Nhi thích ở đây hơn hay ở quê hơn.
- Ở đây hơn_ Nhi không do dự mà trả lời ngay.
Đan xoay qua nhìn Nhi, từ góc này nhìn sang, Nhi còn xinh hơn, tóc xỏa 1 bên, mi cong dài, mũi cao như ngọn đồi thoai thoải, đôi môi đỏ mềm cong, Đan bỗng như vô thức đưa tay sang nắm lấy tay Nhi, Nhi hơi bất ngờ nhưng không giựt lại mà giả vờ như không biết gì. Đan thấy hơi ngại ngại liền nói:
- Mình năm rồi nắm tay vậy giông fim ghê he Nhi.
- Fim gì cơ?
- Vút bay.
Ùm.Nhi đã từng koi fim đó, dù chỉ là fim hoạt hình, không có diễn viên đẹp trai, không có những ngoại cảnh tuyệt vời, càng không có thiết bị hiện đại nào, chỉ có đôi vợ chồng yêu nhau sống trong ngôi nhà nhỏ họ tự trang hoàng, tình yêu của họ đáng để mọi ngưỡng mộ, Nhi cũng là 1 trong số họ,ao ước 1 tình yêu. Đan lấy cái mp3 ra từ túi áo khoác, Đan nhẹ nhàng đặt 1 tai phone vào tai Nhi. Giai điệu bài hát Mưa rơi lặng thầm , “Trong ưu tư những ngón tay đan.Tôi lặng im lắng nghe chiều tàn.Nghe thời gian đã xa xôi rồi những kỷ niệm”.vang vang bên tai, Nhi thấy có 1 sự buồn bả từ Đan, Nhi chợt kéo tay Đan lên rồi gác đầu lên tay Đan, Đan nhìn sang, có chút khó hiểu, có chút bối rối, có chút con tim loạn nhịp. Từ lúc đó cả 2 không nói gì chỉ im lặng nghe nhạc, chắc hẳn cà 2 trái tim đang đập nhanh, đang cố gắng cưỡng lại những gì không thể.Hồi lâu Đan mới hỏi:
- Nhi và Huy đang quen nhau phải không?
- Sao Đan hỏi vậy?
- Đan nghe Hân nói, mà có phải không?
- Không. Đúng là Huy đẹp trai, nam tính lại chu đáo nhưng Nhi không thích, không có cảm giác gì với Huy ngoài tình cảm bạn bè đâu.
- Ùm vậy mà Đan cứ tưởng….
- Hì nếu Nhi có người yêu thì phải tốt như Đan mới được.
Đan nhìn Nhi, trong lòng tự đắn đó không biết Nhi có cảm giác giống mình không? Có phải Nhi đang cho Đan 1 cơ hội để biểu lộ nên nói như vậy. không đâu! Làm sao Nhi có thể thích Đan cơ chứ, Đan lại mỉm cười chua chát.
- Nhi muốn đến nhà Đan không?
Nhi bật dậy ngạc nhiên nhìn Đan:
- Muốn chứ!
- Ùm vậy mình về nhà Đan nha!
- Ùm ….
Nhi vừa mừng vừa lo, mừng vì biết được nhà Đan nhưng lại có cảm giác không yên tâm, trong lòng cứ thấp thổm lo âu. Đan lại đèo Nhi về nhà mình. Trên đường về Nhi cứ lo lắng không yên tâm, còn Đan cứ im lặng không nói gì, chân mày cứ nhíu lại. Vòng qua vài con hẻm lớn, Đan ngừng xe trước 1 ngôi biệt thự lớn, xung quanh ngôi nhà thật nhiều cây xanh. Nhi không ngờ nhà Đan lại to lớn như thế, nhìn Đan không sang trọng so với ngôi nhà lắm, Đan bình thường, đơn giản như bao cô gái khác, sẽ không ai nghĩ cô gái hằng ngày đạp xe đi học lại ở trong 1 ngôi biệt thự to xù như vậy. Đan mở cổng dắt xe vào, đậu xe xong Đan nắm tay kéo Nhi vào nhà. Trong nhà vắng teo, chỉ duy nhất có 1 cô giúp việc hơi đứng tuổi đang loay hoay dưới bếp, thấy Đan về cô cũng chào nhưng Đan chẳng đáp lại dù chỉ 1 cái nhìn. Lên tới phòng Đan nằm phịch xuống giường nhắm mắt lại thở 1 hơi dài. Nhi nhẹ nhàng đóng cửa phòng rồi nghía nhanh căn phòng mà ngày ngày Đan ở. Căn phòng rộng đầy đủ tiện nghi, có 1 cái ban công đầy hoa dây leo xanh mướt, ra đó nhìn xuống có thể thấy dãy phố nhà Nhi, ở ban công đó cũng có thể hít căng đầy những con gió mát lạnh thổi tới, Nhi nhìn sang bên phải căn phòng có 1 cái tủ đồ màu trắng kem rất lớn:
- Trong đây là đồ của Đan hở?
- Ờ.
- Tủ to vậy? Nhi mở ra koi được không?
- Được.
Nhi mở ra. Mắt Nhi to tròn, cái tủ trống trơn, hoàn toàn khác với suy nghĩ của Nhi. 
- Sao kì vậy? không có gì hết àh
- Nhi lại nằm đây đi.
Nhi hơi do dự nhưng rồi cũng lại nằm cạnh Đan. Đan xoay qua ôm qua eo Nhi. Tim Nhi đập liên hồi, bây giờ Nhi khẳng định cảm giác này không phải bình thường, rõ ràng là…….
- Phải làm sao đây Nhi?
- Sao vậy?
- Phải làm sao Đan nói yêu người đó trước khi sang Mỹ?
Nhi có chút buồn như tảng đá đâu đó đè nặng trên lồng ngực. Thì ra Đan đã yêu người khác, mắt Nhi cay cay, cố gắng lắm Nhi mới nói ra được:
- Đan yêu ai?
- Nhi.
Lại 1 cảm xúc khó tả khác đổ dồn lên ngực, tiếng của Đan vang lên vào tai Nhi. Nhi xoay qua, môi Đan đặt thẳng lên môi Nhi. Nhi không đáp lại cũng không chống cự, đây không như lần trước lỡ tay trượt, Nhi suy nghĩ không biết phải làm gì, sau khoảng 1phut như thế Đan rút tay lại rồi ngồi dậy co 2 đầu gối lên và úp mặt xuống, vai Đan như run run, Nhi thấy có giọt nước rớt xuống nệm. Nhi hoảng hốt nhào tới ôm vòng hết người Đan:
- Đan đừng khóc.
- Đan xin lỗi, Đan không muốn làm vậy nhưng…Đan đã cố gắng nói là không được rồi mà.
Nhi buông 2 tay ra, luồng tay vào nâng mặt Đan lên rồi từ từ đặt 1 nụ hôn lên môi Đan, tay Đan như vô thức luồng qua eo Nhi siết nhẹ, 2 trái tim đập liên hồi trong lồng ngực 2 cô gái đang trao nhau nụ hôn ngọt ngào mà bấy lâu nay đè chặt.
Sau 1 hồi Nhi đẩy nhẹ Đan ra cười nói:
- Nhi cũng yêu Đan, lâu rồi.
Đan vui mừng, điều mà Đan không bao giờ nghĩ tới, như 1 giấc mơ, cuối cùng Đan cũng có Nhi trong tay mình, trái tim Nhi không gượng ép mà bên Đan, ước mơ của Đan.
Sau niềm vui đó là cả 1 nổi buồn to lớn, chắc có lẽ vì biết mình phải rời xa nơi này nên Đan đã cố gắng lấy hết can đảm để nói với Nhi, Đan không mong Nhi chấp nhận, chỉ mong nói ra được điều trái tim chất chưa không yên bấy lâu nay. Còn Nhi, thấy nước mắt Đan rơi vì mình Nhi thấy tim mình đau nhói, nó thắt chặt làm Nhi nhói lên, lúc đó Nhi biết và xác định tim mình cần gì. Nó cần Đan dù biết đây là 1 tình yêu ngược gió.
Hôm đó Đan mới tâm sự cho Nhi biết tại sao Đan không cho ai đến nhà mình. Lí do không quá đặc biệt mà Nhi tưởng tưởng, chỉ đơn giản suốt 5 năm qua từ sau khi mẹ Đan mất, Đan đã không về ngôi nhà này, cha của Đan cũng ở luôn bên Mỹ để làm ăn, nhà Đan như 1 lâu đài không người ở, chỉ có dì giúp việc lâu năm hằng ngày tới dọn dẹp thấp nhang. Vì Nhi mà hôm nay Đan đã nặng nề bước chân vào căn nhà lạnh lẽo thiếu vắng hình dáng mẹ. Mấy hôm trước cha Đan về để đón Đan qua Mỹ học cách làm ăn, cha Đan giờ không còn sức khỏe nhiều, cha Đan cũng chỉ có Đan nên đan không thể từ chối vì bất cứ kí do nào để không ở gần cha ngay cả việc phải xa Nhi.
Nghe Đan kể Nhi thấy thương Đan nhiều hơn, chắc có lẽ vì mẹ mất lại không có cha ở bên nên Đan trở nên lạnh lùng để che giấu sự cô đơn yếu đuối của mình. Dù xa Đan Nhi sẽ như mất đi 1 nửa trái tim, 1 phần nụ cười nhưng Nhi sẽ gắng cười để Đan yên tâm đi. 
Còn 2 ngày là Đan đi, hầu như cả 2 đều dành thời gia để gần nhau, họ thấy tiếc vì đã không thể nói ra tình cảm của mình sớm hơn để giờ đây phải vội vàng yêu thương.

……………..

Hôm nay trời cũng gió nhiều, thổi vù vù bên tai. Mắt Nhi sưng húp vì tối qua đã khóc khi tiễn Đan lên máy bay, Nhi lấy mp3 mà đan tặng rồi nhét 2 tai phone vào, Nhi bước từng bước lê thê trên con đường đầy gió bấc mà đã từng cùng Đan đi suốt 3 năm qua, 2 tay Nhi khoanh tròn siết chặt lấy thân mình như tìm ,lại hơi ầm đêm qua đã được Đan ôm, Nhi lép nhép theo giai điệu bài hát đang vang bên tai “ Thành phố bé thế thôi…mà tìm hoài không thấy…chút ấm áp..chút yêu thương riêng mình…..”.

Nhi tin Đan sẽ về…..