DMCA.com Protection Status
Hiển thị các bài đăng có nhãn chuyện gia đình. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn chuyện gia đình. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Tư, 4 tháng 6, 2014

Nằm trong những bài thơ về mẹ của một độc giả gửi Góc tâm hồn . Mời các bạn cùng đọc

Cảm ơn mẹ! mẹ đã sinh ra con.

Để con được sống, được yêu thương, được chia sẻ

Để được học làm người qua những câu chuyện kể.

Để được ước mơ, hoài bão lớn trong đời.



Mẹ! Mẹ là người đã cho con sự sống.

Được nếm mùi thơm từ dòng sữa ngọt ngào.

Được thả hồn mình vào thế giới thần tiên

Của cả một, kho tàng truyện cổ tích.

Thơ hay về mẹ
Mẹ!

Mẹ! Mẹ là người đã ủ ấm trái tim con.

Xua tan đi những mùa đông giá lạnh.

Mẹ đã truyền cho con hơi ấm.

Hơi ấm của tình thương, hơi ấm của cuộc đời.



Mẹ! Mẹ là người đã cho con ánh sáng

Dẫn lối con đi qua những chặng đường dài.

Dù vấp ngã nhưng vẫn không lùi bước

Không được nản lòng mà bước tới thành công.



Mẹ! Mẹ là người dạy cho con “ nhân nghĩa’’

Sống là cho đâu chỉ nhận riêng mình.

Sống để yêu thương đừng nên oán hận.

Sống để sẻ chia hạnh phúc tuyệt vời.



Mẹ! Mẹ là một, là duy nhất.

Như mặt trời kia chỉ có một mà thôi.

Như đoá hướng dương luôn hướng về mặt trời.

Để thắp sáng trong con - một tâm hồn non trẻ.



“ Người mẹ’’ hai chữ thiêng liêng sao ấm lòng đến thế.

Gieo vào tim con hạt giống của tình yêu .

Tình yêu gia đình , yêu quê hương, đất nước .

Yêu thầy cô, bạn bè và cả những vần thơ.



Ôi! hạnh phúc khi con đang còn mẹ.

Được nói lời cảm ơn từ tận đáy lòng mình

Được hát vang bài ca gửi đến mẹ mến yêu.

“ Mẹ” !Cả cuộc đời con vẫn luôn ghi nhớ.


(Hoàng Ngọc Anh – Ngân hàng TMCP Hàng hải Thanh Hoá - lô 2-3 Phan chu Trinh – 
P. Điện biên – Thanh Hoá )

Thứ Hai, 28 tháng 4, 2014

Vào một đêm Giáng sinh, một thiếu phụ mang thai lần bước đến nhà một người bạn nhờ giúp đỡ. Con đường ngắn dẫn đến nhà người bạn có một mương sâu với cây cầu bắc ngang. 
Người thiếu phụ trẻ bỗng trượt chân chúi về phía trước, cơn đau đẻ quặn lên trong chị . Chị hiểu rằng mình không thể đi xa hơn được nữa. Chị bò người phía bên dưới cầu. Đơn độc giữa những chân cầu, chị đã sinh ra một bé trai.

Tình yêu con của mẹ !! 
Không có gì ngoài những chiếc áo bông dày đang mặc, chị lần lượt gỡ bỏ áo quần và quấn quanh mình đưa con bé xíu, vòng từng vòng giống như một cái kén. Thế rồi tìm thấy được một miếng bao tải, chị trùm vào người và kiệt sức bên cạnh con.
Sáng hôm sau, một người phụ nữ lái xe đến gần chiếc cầu, chiếc xe bỗng chết máy. Bước ra khỏi xe và băng qua cầu, bà mẹ nghe một tiếng khóc yếu ớt bên dưới. Bà chui xuống cầu để tìm. 
Nơi đó bà thấy một đứa bé nhỏ xíu, đói lả nhưng vẫn còn ấm, còn người mẹ đã chết cóng. Bà đem đưa bé về và nuôi dưỡng. Khi lớn lên, cậu bé thường hay đòi mẹ nuôi kể lại câu chuyện đã tìm thấy mình.

Vào một ngày lễ giáng sinh, đó là sinh nhật lần thứ 12, cậu bé nhờ mẹ nuôi đưa đến mộ người mẹ tội nghiệp. Khi đến nơi, cậu bé bảo mẹ nuôi đợi ở xa trong lúc cậu cầu nguyện. 
Cậu bé đứng cạnh ngôi mộ, cúi đầu và khóc. Thế rồi cậu bắt đầu cởi quần áo. Bà mẹ nuôi đứng nhìn sững sờ khi cậu bé lần lượt cởi bỏ tất cả và đặt lên mộ mẹ mình.
“Chắc là cậu sẽ không cởi bỏ tất cả – bà mẹ nuôi nghĩ – cậu sẽ lạnh cóng!” Song cậu bé đã tháo bỏ tất cả và đứng run rẩy. 
Bà mẹ nuôi đi đến bên cạnh và bảo cậu bé mặc đồ trở lại. Bà nghe cậu bé gọi người mẹ mà cậu chưa bao giờ biết: “mẹ đã lạnh hơn con lúc này, phải không mẹ?” Và cậu bé oà khóc.
--Sưu tầm-Goctamhonblog.blogspot.com--

Thứ Bảy, 26 tháng 4, 2014

Có một chú nhện vàng tình cờ xuất hiện trên cánh tay tôi, tạo nên một cảm giác buồn buồn giữa những sợi lông măng. Em vội vàng chặn ngón tay đao phủ của tôi lại, và thổi một hơi thật nhẹ giúp chú nhện tiếp tục cuộc hành trình trên sợi tơ vô hình của chính mình.

Đúng ngày bão rớt, giờ cao điểm, tôi gọi taxi đưa ngoại đi khám bệnh theo hẹn với bác sỹ. Ngoại dặn tôi “đừng có giục người ta, con nhé! Để người ta bình tâm mà đi, ngoại chờ được!”. Cậu tài xễ taxi đỡ ngoại lên xe, cười mãi “ cụ cẩn thận quá, chẳng mấy khi con được cô tổng đài bảo “ anh cứ đi cẩn thận, khách nói sẽ chờ!”.

Đừng để trái tim ngủ yên !!

Mẹ đi chợ, bao giờ mua rau quả, thịt cá cũng đắt hơn người ta vài nghìn đồng. Chẳng phải vì mẹ giàu có gì. Chỉ vì “người ta dậy sớm thức khuya, ngày kiếm được vài chục ngàn, cực nhọc, mấy ngàn mà mua được niềm vui của người ta, cũng chẳng đắt đỏ gì…”

Nội cứ đến dịp cuối năm là lại dọn đồ đạc, những đồ đạc lâu không dùng, từ cái xe đạp ba bánh cũ của đứa cháu, cái giường cũ, cái bàn long chân, nội lau chùi cẩn thận rồi đem xếp ở ngoài hiên…Chỉ nửa buổi là thế nào cũng có người mua. 

Có người mẹ trẻ xin cho đứa con trai đầu lòng chiếc xe đạp cũ. Một ông bố xin cái bàn nhỏ về đóng lại cho con trai ngồi học.Sư bác đến xin cái giường về kê thêm cho mấy đứa trẻ mồ côi chùa mới nhận nuôi. Lần này nội tôi còn huy động cả mấy anh em khiêng chiếc giường sang chùa…

Những thứ đồ cũ, nội chỉ lau sạch sẽ chứ không sửa chữa “ để người ta thấy đúng là đồ cũ, người ta mang về mà không ngại vì phải mang ơn mình”. Có người bảo nội không tiết kiệm, những thứ đồ đạc chỉ sửa sang một chút vẫn dùng được, sao không giữ lại phòng khi dùng đến. Nội bảo, những thứ đồ đạc còn dùng được mà không được dùng mới là đáng tiếc.

Đôi khi tôi nghĩ Trái Đất của tình yêu thương và lòng tử tế này vẫn không ngừng quay là nhờ cô bạn gái mà tôi yêu mếm đã thổi đi một chú nhện. Nhờ ngoại tôi kiên nhẫn chờ một người lái xe đi đường hông. Nhờ người mẹ không giàu có của tôi hào phóng với một người mẹ cũng không hào phóng khác, đang đầu tắt mặt tối với những gánh rau để nuôi con mình ăn học. Nhờ nội tôi dịp cuối năm lại đem tặng đi một cách rất kín đáo những món đồ còn dùng được mà không được dùng…

Để thế giới này tiếp tục đi về phía trước, đừng để trái tim ngủ yên. Hãy dựng đứng trái tim mình lên, bạn sẽ thấy hình một ngọn lửa nhỏ, đang không ngừng sưởi ấm bạn và những người xung quanh….

Trần Hà – Phú Bình





Thứ Tư, 23 tháng 4, 2014

Một chàng trai sắp tốt nghiệp Đại học. Đã từ lâu anh mơ ước một chiếc xe thể thao tuyệt đẹp được trưng bày ở cửa hiệu. Và anh đã nói với cha điều ước muốn đó.
Ngày tốt nghiệp đến, anh nao nức chờ đợi…Buổi sáng, người cha gọi anh vào phòng riêng: “Con trai, ta rất tự hào về con!” – ánh mắt ông nhìn anh trìu mến. Rồi ông trao cho anh một hộp quà được gói rất trang trọng.
Ngạc nhiên, chàng trai mở hộp quà và thấy một quyển sách được bọc bằng vải da, có tên chàng trai được mạ vàng. Tức giận, anh ta nói lớn tiếng: “Với tất cả tiền bạc mà cha có sao lại chỉ có thể tặng con một quyển sách này thôi!?”. Rồi anh chạy vụt ra khỏi nhà, vứt quyển sách vào góc phòng…
…Nhiều năm trôi qua, chàng trai giờ đã là một nhà kinh doanh thành đạt. Anh có một ngôi nhà khang trang và một gia đình hạnh phúc. Nhưng người cha đã già và một hôm anh nghĩ mình cần phải đi gặp cha.
Anh đã không gặp ông kể từ ngày tốt nghiệp. Trước lúc lên đường, anh nhận được một bức điện tính báo rằng người cha đã qua đời và ông trao toàn bộ quyền sở hữu cho con trai. Anh cần phải trở về ngay lập tức để chuẩn bị mọi việc.

Những món quà của cha
Khi bước vào ngôi nhà của cha, bỗng nhiên anh cảm thấy một nỗi buồn và ân hận khó tả xâm chiếm tâm hồn anh. Đứng trong căn phòng ngày xưa, những ký ức trong anh ùa về…
Và bất chợt, anh nhìn thấy quyển sách khi xưa nằm lẫn trong những tập giấy tờ quan trọng của cha ở trên bàn, nó vẫn còn mới nguyên như lần đầu anh nhìn thấy cách đây nhiều năm. Nước mắt lăn dài trên má, anh lần giở từng trang, bỗng có vật gì đó rơi ra…
Một chiếc chìa khóa! Kèm theo đó là một tấm danh thiếp ghi tên người chủ cửa hiệu, nơi có bán chiếc xe thể thao mà anh từng mơ ước. Trên tấm danh thiếp còn ghi ngày tốt nghiệp của anh và dòng chữ “Đã trả đủ”…

--Góc Tâm Hồn--

Thứ Ba, 22 tháng 4, 2014

Thành phố những ngày mưa khe khẽ gối đầu lên nhau, mưa giăng niềm luyến nhớ vướng vất mi buồn, lòng vẫn dõi về hình ảnh gia đình ấm áp rộn rã tiếng cười, nơi ta vừa bước chân rời đi đã nao nao muốn quay lại.
Khoảng không gian mịt mù mây phủ bao trọn thành phố, bé nhỏ và chông chênh. Nghe những ẩm ướt chảy tràn, lênh lang trong lòng người. Lòng người cũng dễ dàng ướt rượt, rũ buồn theo dấu chân của nhịp điệu thời tiết đỏng đảnh nắng mưa.


Những ngày thành phố mưa
Tháng hai, muốn hong khô nỗi gian díu mảng buồn tơ vương mà ngặt trời thiếu nắng. Chỉ muốn cuộn tròn trong chăn như chú mèo sợ mưa, sợ ngoài kia mùa đông tràn lối đi về, bờ vai thấm lạnh đơn côi. Chân ngập ngừng đưa lối, bâng khuâng bước đi giữa đôi bờ thương nhớ. Đông râm ran chảy trên đường. Mùa dềnh dàng đi mãi, mải miết theo chuỗi ngày dài cô lạnh. Gió vi vút ào ạt xâm lấn những quãng, những lối, những không gian lớn – nhỏ người đi.
Ngồi trong căn phòng trọ nhỏ, nghe ngoài kia gió hát, gió reo, gió lùa, va quật dữ dội vào cành cây xáo xác. Gió quăng quật không tiếc thương trên những mái nhà, sầm sập, dọa dẫm. Gió đánh mạnh, hăng hái vào những cánh cửa. Khung cửa sổ be bé va đập, run lên sợ hãi, dù đã khép kín vẫn thấy luồng gió xộc vào khe hở nhỏ, ráo riết đưa cái lạnh tột cùng ngoài kia len lỏi vào phòng.
Đêm tháng hai, mưa tuôn réo rắt. Nghe tiếng gió mà hốt hoảng, mà run rẩy. Lòng càng thấy chông chênh. Xuân vừa qua và vẫn còn đọng trong mơ màng khí trời. Tuổi cũng vừa chập chững thêm mới. Dường như, khi năm tháng trôi, khi ngày tháng xếp nếp chồng chất lên nhau dồn cộng tuổi, người ta càng nhức nhối khao khát trở về. Trở về với gia đình, với yêu thương, với những gương mặt quen thuộc. Trở về để thấy mình được ủi an, bình yên. Trở về bởi cảm giác như ngày mai, như nhanh lắm, chẳng còn mấy thời gian ở cạnh gia đình của mình nữa, sẽ phải rời xa.

Những ngày thành phố mưa tuôn, Tết vừa trôi qua, chân vừa chạm vết mưa thành thị, lòng đã lại nôn nao nhớ, ước mong sum vầy.

--Góc tâm Hồn--

Thứ Bảy, 19 tháng 4, 2014

Kính gửi cha me kính yêu !!


Cứ mỗi lần mẹ gọi điện hỏi thăm Nước mắt con lại trực trào rơi xuống Ba năm rồi mà lần nào cũng vậy Cứ cuối tuần lại nhớ tới mẹ cha Nỗi nhớ nhà làm sao con diễn tả Bởi lòng con thương cha mẹ khôn cùng.

 Dù không nói thì mẹ cha vẫn thấu Biết rằng con nơi ấy thiệt thòi Ăn chẳng đủ , tiêu thì dè dặt lắm Chẳng hơn ai,vẫn bằng bạn bằng bè. Chúng nó có, lẽ nào mình lại thiếu Nghĩ thương con cha mẹ vẫn tảo tần.

 

 Dù hàng tháng vẫn lo tiền chạy chữa Nào thuốc thang, nào cơm áo gạo tiền Mẹ vẫn giấu dù nhà mình có khó Vẫn khuyên con phải gắng sức học hành Con ghi nhớ vẫn ngày đêm đèn sách Chẳng phụ công mẹ cha đã nhọc nhằn.

--Tâm tư gửi mẹ--