DMCA.com Protection Status

Thứ Tư, 12 tháng 2, 2014

truyện les ngắn hay nhất 2014, truyện tình yêu của les có thật 100%
- Em ah, em dễ thương lắm. Ngồi nói chuyện với tụi chị chút được không em? - Ngọc lên tiếng khi người phục vụ đem cà phê ra.

- Dạ, không được đâu chị, đang trong giờ làm mà ngồi nói chuyện với khách là bị chủ la đó. – Hương nhoẻn miệng cười.
- Vậy ah, thế mấy giờ em hết ca?
- Dạ, 2h chiều ạ!
- Oh…vậy tụi chị ngồi đây đợi em hết ca rồi mình đi ăn lẩu cá được không?
- Dạ. cũng được. Em đi làm việc nhen.
- Ok em.

Đó là bối cảnh đầu tiên Ngọc và Hương làm quen nhau trong quán coffee T-T. Đó là quán ruột của nhóm les chúng tôi. Hương quê ở Sóc Trăng lên TP ở trọ, mới được tuyển vào làm phục vụ viên cho quán cà phê này. Hương rất xinh, trắng trẻo, mắt 2 mí, mũi cao,... nhìn tổng thể khuôn mặt có nét gì đó rất “Tây”, chính điểm đó đã thu hút Ngọc. Năm đó, Hương mới 19 tuổi còn trẻ con và rất ngây ngô. Ngọc đã 26 tuổi – cái lứa tuổi cũng đã thực sự chín chắn.

Ngày qua ngày Ngọc vẫn kiên trì theo đuổi và đưa đón Hương đi làm, Hương cũng chấp nhận sự đưa đón đó. Đúng một tuần sau, Ngọc tuyên bố với chúng tôi rằng đã chinh phục được em và 2 đứa chính thức “yêu nhau” từ ngày hôm đó. Chúng tôi ngỡ ngàng, không nghĩ rằng “thằng bạn” mình pro đến thế và con bé kia là normal mà lại dễ “ngã” đến vậy. Hôm đó, Ngọc khao về chiến thắng của mình bằng một chầu nhậu hoành tráng, không có bà xã theo cùng. Được nước, chúng tôi trêu:
- “Ông” pro quá ha, nể ông thiệt đó – Hoàng Anh lên tiếng trêu.
- Uh, công nhận luôn, trâu già mà khoái gặm cỏ non ha, có ngày gặm nhằm cỏ độc chết lăn quay nha “cha”. – Hà nhanh nhẩu.
- Uh, già đầu rùi mà còn chơi với con nít, coi chừng có ngày bị xỏ mũi. - Tuyết chêm vào.
- Ui kệ, chiện đời tới đâu hay tới đó, quen em trẻ cho đời mình trẻ trung lại. hơn nữa, thịt con nít lại thơm. hehehe, tụi bay ganh tị với tao nên mới zậy phải không? - Ngọc hớn hở cười tít mắt với niềm vui đang có.
- Úi dời, thèm vào. Con nít chả ham... – Hoàng Anh nguýt 1 cái dài ngoằng.
- .......

1 năm sau….
Ngọc ngồi tần ngần trên xích đu trước hiên nhà dõi mắt nhìn ra giàn lan phía trước mà lòng giăng bao nỗi niềm sầu muộn, ánh mắt vô hồn, đôi mắt đã sưng húp lên chỉ còn thấy một đường ngang như lằn chỉ đen. Cả ngày hôm qua Ngọc đã tự nhốt định trong phòng để suy xét lại cảm xúc trong mình, cô khóc đến cạn nước mắt. Cô ức vì người mình yêu thương lại qua mặt và phản bội mình một cách quá đáng đến vậy. Kết quả của cuộc tình “hỏa tốc” là như thế này đây, để rồi sau 1 năm chung sống cô lại nhận lấy đắng cay ê chề đến thế này. Cô hận, hận đời, hận người, hận tất cả.

Một năm quen nhau, Ngọc vừa đóng vai trò là người yêu, vừa là bạn, vừa là chị, vừa là ... một người mẹ. Cô nâng niu chiều chuộng người tình bé nhỏ của mình một cách thái quá, khiến cho đám chúng tôi cũng thấy phẫn nộ thay. Ngọc là con út trong 1 gia đình giàu có, cô chưa từng phải đụng móng tay vào những việc nặng, thậm chí là nấu cơm, rửa chén, giặt quần áo là những việc nhẹ nhàng nhất cũng chưa. Thế mà khi về ở với Hương cô đã làm tất tần tật những việc đó. Sáng 6h đã dậy sớm giặt quần áo đồng phục để chiều “bà xã” có đồ mặc mà đi làm. Đến 7h là đi mua thức ăn sáng về để trên bàn ăn để “bà xã” thức dậy có cái ăn chống đói, rồi sau đó lại đi chợ mua đồ về nấu ăn trưa, cặm cuội nấu ăn mãi đến 10h “bà xã” dậy xuống ngó 1 cái coi honey đang làm gì, kiếm cái ăn xong lại chui tọt lên phòng đắp mền coi phim.... Cuộc sống của Hương giờ đây như một bà hoàng, mang tiếng là dân nông thôn nhưng những việc nhà như thế Hương không biết làm 1 tí gì. Có thể là cô ỷ lại vào honey, cũng có thể là cô lười lao động nhưng cũng có thể là cô không biết làm gì.

Từ khi quen Ngọc, khoảng 1 tháng sau là Hương nghỉ làm phục vụ ở quán cà phê, cô ở nhà được Ngọc chu cấp tiền mỗi tháng và tậu ngay 1 chiếc Nokia 6233 mới cáu. Một tuần sau lại thấy trên tay Hương chiếc nhẫn vàng đính hột trắng lấp lánh. Rồi 2 tuần sau lại thấy đôi hoa tai bằng vàng đính hột trắng. Rồi lại 1 tháng sau lại thấy trên cổ Hương mọc ra sợi dây chuyền vàng có đính hột trắng trên mặt dây chuyền. Thế là đủ trọn 1 bộ trang sức. Hương giờ đây khác xa Hương của 2 tháng trước.

Gia đình Hương biết Hương đang quen Ngọc và cũng chấp nhận điều đó. Đó cũng là 1 điều rất shock cho chúng tôi. Thông thường, ở nông thôn họ ít am hiểu về ĐT và rất kỵ cái vấn đề này, thế mà khi nghe con gái họ kể lại họ lại đồng ý ngay, không đánh không mắng không kì thị. Tôi cũng ngưỡng mộ gia đình ấy quá đi. Cha mẹ Hương cũng rất hay gọi điện cho Ngọc để hỏi thăm về tình hình con gái mình, và cuối mỗi lần call đều không quên 1 câu “Con không được làm nó buồn đó nha, nó là con út nên Bác thương nó nhất. Nó mà có chuyện gì thì chắc Bác cũng không sống nổi”. Ngọc cứ “Dạ, dạ, con biết rồi, Bác đừng lo”, nhưng trong thâm tâm cô biết mình đang vướng vào một sợi dây “ràng buộc” rất chặt và khó có thể thoát ra được.

Một lần vô tình nọ, Hương đang tắm. Ngọc nằm trên giường buồn quá nên cầm lấy điện thoại của Hương vọc. Chạm vào mục “tin nhắn” gợi cho cô 1 chút tò mò. Cô ngập ngừng vì không muốn chạm đến riêng tư của người khác, nhưng rồi cô lại xoa dịu mình bằng ý nghĩ “đã là của nhau thì còn gì là riêng tư, mình cũng có quyền biết những gì liên quan đến she chứ. Một lần thôi chắc không sao đâu”. Nói rồi cô nhanh tay bấm vào mục “hộp thư đến” và cô choáng ngợp khi danh sách lên đến 33 tin nhắn, vì có đời nào cô nhắn tin cho Hương đâu, cần gì muốn gì là call thôi. Lại tò mò bấm vào từng tin nhắn, cô lại bị shock bởi những lời lẽ trong tin nhắn “Anh nhớ em lắm. Nếu được thì hãy đến với anh đi.”, “Em không thể sống như vậy được, đó chỉ quyết định nhất thời bồng bột thôi, em sẽ không được hạnh phúc như ở bên cạnh một ngừoi con trai thực sự.”, “ Bỏ đi em, anh sẽ đón nhận em và sẽ không nghĩ đến điều đó”.....
Tay Ngọc đang run lên khi bấm qua “các tin đã gửi”, cũng 1 list danh sách dài “Em cũng nhớ anh lắm, nhưng em không thể”, “Em cũng không biết nữa, anh cho em thời gian suy nghĩ đi”, “Chị ấy rất yêu em, anh không hiểu đâu”....... Các cơ trên khuôn mặt Ngọc căng ra, lạnh gáy, đầu óc bừng bừng, bùng bùng lỗ tai. Sau một chút điềm tĩnh lại, cô trả điện thoại về chỗ cũ và nhận ra một điều gì đó và tặng cho nó 1 nụ cười “đểu giả”.

6 tháng sau, sau khi đã “xxx” với nhau, Hương nằm gọn trong lòng Ngọc. Ngọc xoa lưng cho Hương ngủ và chợt giật mình khi nghe Hương hỏi:
- Không biết khi làm tình với con trai thì cảm giác như thế nào ha, Ngọc biết không?
Ngọc chưng hửng, cô ngưng không xao lưng nữa, quay lại ngửa mặt nhìn lên trần nhà:
- Sao em hỏi Ngọc, Ngọc đã thử đâu mà biết. Mà em hỏi để làm gì? Em em muốn biết ah? Thế thì cứ thử đi.
- Đâu có, em hỏi cho biết thôi. Ngọc cho em thử thiệt hả?
- Uh, cứ thử đi. Mà một khi đã thử rồi thì đi luôn đi, đừng bao giờ quay lại.
- Trời, Ngọc nói cho em đi thử mà lại thòng câu sau là đi luôn đi, vậy ai mà dám thử chứ. Lỡ như em thử rồi mà không có cảm giác, lúc đó em xác định được bản chất của mình rồi em quay lại thì Ngọc lại không chấp nhận em.
- Đương nhiên. Sao em tham quá vậy? Ngọc không cao thượng để có thể chấp nhận tha thứ cho 1 việc tày trời quá sức tưởng tượng như thế. Ngọc cũng có cuộc sống của mình, cũng là con người và cũng có cảm xúc riêng mình. Em tham lam lưỡng lự giữa 2 đường, nếu có cảm giác thì theo người ta, không có cảm giác thì quay về với Ngọc. Làm gì có chuyện như thế, không ai lại có thể đứng bên lề nhìn người mình yêu thương mây mưa với người khác, mà hơn nữa đó lại là 1 thằng boy.
- Nếu em muốn trở về bình thường để lấy chồng sanh con thì em cứ thẳng thắn trao đổi với Ngọc, Ngọc sẽ để em đi không níu kéo nếu đó là con đường hạnh phúc mà em