DMCA.com Protection Status

Thứ Sáu, 18 tháng 4, 2014

Cùng đọc những truyện gay hot nhất hay nhất nào các bạn !!!







Mảnh giấy màu vàng nghệch ngoặc nét chì, "Em là thế nào nhỉ?", tưởng chừng sau một tràng phô diễn nội tâm, đấy lại là lời khó nói. Tôi nhìn anh, có cảm giác kì lạ...
Điếu thuốc tàn thì người con trai kia đứng dậy, tôi ngồi im nhìn anh đi ra cửa, ngồi lên xe máy và phóng đi. Tiếng xe nổ rất to. Về sau anh nói, đó là khoảnh khắc mất kiểm soát.
Độ năm phút sau khi Dạ Nhật đi, tôi nhận được một tin nhắn, Em có tin vào tình yêu sét đánh? Rất thích em... Sao lại cô đơn như vậy?
Tôi giấu luôn chiếc điện thoại vào tủ, không dám đọc tin nhắn ấy lần thứ hai.
lại gần
Tối nào anh ta cũng tới.
Chào hỏi bằng một nụ cười. Luôn mang đến coca cola, đôi khi có sôcôla, loại của Thụy Sỹ, 70%, mùi vị tuyệt hảo. Dần dà lại thêm rất nhiều thứ tôi thích, truyện tranh, DVD phim nước ngoài, tiểu thuyết nội tâm, khô bò cay xé miệng... Càng về sau càng tự nhiên như ở nhà mình. Dành luôn việc đập đá và rót coca. Rất hay tỏ cử chỉ chăm sóc tôi.
Một lần, tôi để anh ta nằm ở nhà, đội mưa ra tiệm thuê truyện đầu ngõ, lúc về thì thấy anh ta lại đang đọc cuốn sổ ghi chép của tôi. Cũng chẳng nói gì nữa, Dạ Nhật thành người thứ hai đọc được những gì tôi viết, trừ mảnh giấy ghi về ngày thứ bảy kia, tôi đã đem giấu dưới đống quần áo. Suốt buổi, tôi hay đọc truyện tranh, xem phim trên máy tính hoặc vẽ bài tập, anh ngồi lật giở cuốn sổ kia. Có khi vơ đại mảnh giấy, ghi nhanh vài dòng. Anh trả lời cho những thứ tôi viết... Âm thanh là rất hiếm. Hầu như không nói gì với nhau, chỉ lặng lẽ phô bày nội tâm qua những mẫu giấy.
Một người con trai dáng vẻ làm mê người, khí chất hào sảng, phong thái tự tin đến chỗ tôi mỗi đêm. Lặng lẽ đọc tâm tư nơi tôi bằng đôi mắt nhạy cảm. Ra về trong mưa bay buổi khuya, sau đấy luôn có tin nhắn - lúc dịu dàng, lúc mất kiểm soát. Sự việc diễn ra có tính chất của giấc mơ, đôi lúc khiến tôi nghi ngờ. Ban ngày, khi đang đi giữa đường, hoặc ngồi trên lớp, hoặc đang thử gọi điện cho Như, tôi đều tự nhủ, chuyện này thật kỳ lạ. Thứ nhất, tôi chưa đủ mười tám tuổi, hiểu quái gì chuyện yêu đương? Hơn nữa, tôi là con trai, sao lại bị một tên con trai khác theo đuổi? Kỳ quái. Kỳ quái. Nhất thiết phải chấm dứt.
Thế nhưng tối đến, đối diện với người con trai ấy, cùng uống chung coca cola, cùng lặng lẽ,... Không khí ấy, tôi luôn thấy dễ chịu.
Dù không có cảm giác vững trãi, nhưng rất dễ chịu.
...
Một tối, anh bảo, Có muốn ra ngoài không?
Gật đầu. Thế là chúng tôi bắt đầu đi ra ngoài cùng nhau. Quán cà phê dịu dàng toàn con trai, hoặc đi ăn tối, đôi khi đi bộ dọc vẻ hè. Tìm một chỗ có thể lặng lẽ nhìn nhau.
Đôi lúc, hạnh phúc chỉ là như thế. Đi phía sau một người cho bạn cảm giác an toàn, nhìn tấm lưng rộng của anh ta, tự nhủ mình đang được che chở. Bạn và anh ta cùng ngồi bên đường, im lặng trước xe cộ huyên náo, thở se sẻ trong cơn mưa lất phất cuối mùa. Đó là người bạn có thể cho phép anh ta đọc nhật ký của mình, đôi lúc nói những lời xa xôi, hiểu nhau lặng lẽ. Rất hay tỏ vẻ người lớn, bảo Em cứ như một đứa trẻ cô đơn. Một đứa trẻ cô đơn, một đứa trẻ cô đơn, cứ thường xuyên lặp lại như thế. Đó là người con trai ưa vận đồ đen, đôi mắt, nụ cười, lẫn con người anh ta đều rất đẹp, nhưng bạn không cách gì sở hữu. Không biết anh ta từ đâu đến. Qúa khứ có những gì, gia cảnh ra sao. Các mối quan hệ khác thế nào. Không một lời nói chính thức, không có ôm nhau hoặc hôn, quan hệ chỉ dừng lại ở đấy.
Có lần Dạ Nhật hỏi, khuôn mặt làm bộ ngây thơ, Em có muốn tiến xa hơn? Tôi nhìn lãng đi, không nói gì.
Tự biết mình tham lam, ưa đòi hỏi, nhưng cũng lại quá nhát gan, nhiều lo sợ. Rất hoảng loạn trước dự cảm tổn thương.
hoảng / khôi
Đang học thì nhận được tin nhắn của Như, Mình gặp nhau nhé.
Hẹn chỗ và giờ giấc, rồi trốn hai tiết cuối, thẳng thắng đến nói chuyện với cô bạn thân.
Quán cà phê Piano. Ngọc Như mặc áo trắng, tóc cột cao, khuôn mặt trông khác lạ. Vừa uống nước cam vừa nhìn tôi đi lại. Tôi nghĩ rất đau lòng, có lẽ không cần nhiều lời, mọi chuyện đều rõ ràng cả. Hai đứa ngồi đối diện nhau, được một lát thì câu chuyện bắt đầu.
Thích bạn đó rồi à?
Ừ.
Chậc... Bữa ấy sau khi bạn về... Như đã đổi cách xưng hô, thường khi chúng tôi có chuyện nó mới như thế. Hai đứa chỉ toàn nói về bạn...
Tôi chẳng biết nói gì, cứ vậy mà yếu hèn ngồi trước mặt cô gái. Như im lặng một lát, rồi lại nói, giọng buồn lạ lùng. Sao Khôi lúc nào cũng hờ hững vậy?
Tôi ngước lên nhìn nó, Như chống tay một bên má, nhìn ra đường qua lớp cửa kính của quán cà phê. Vẻ mặt khiến tôi vừa khó hiểu vừa đau lòng. Làm gì có chuyện tôi đi hẹn hò với người khác mà lại dẫn bạn theo để cản mũi? Chỉ là trước khi bỏ cuộc muốn thử một chút... Không ngờ bạn chẳng phản ứng gì cả. Chỉ tính nhờ ông kia giả bộ, ai ngờ ổng lại hớt tay trên...
Sau đấy lại quay qua nhìn tôi, và cười, rất nhẹ, Thôi đi, tao chán mày rồi.
Tôi nhìn Như, nghĩ đến một câu xin lỗi nhưng không tài nào thốt lên. Cứ vậy im lặng rất lâu, Như chỉ cười cười, tỏ ra bình thản. Cuối cùng, nó đứng dậy, làm cử chỉ như vuốt tóc tôi, Tôi chưa bao giờ lại gần bạn nổi, bạn luôn phòng thủ như thế... Vậy mà... Tin bạn kia triệt để rồi ha?
Cô gái ra về trước. Tôi ngồi lại rất lâu, cổ họng khô đắng. Quán cà phê cứ phát mãi một bản hòa tấu nhè nhẹ, nghe ra rất nhiều nỗi đau.
Sự dịu dàng. Nỗi buồn của người con gái đọng lại... Và câu nói, dù không chủ tâm, nhưng cũng buộc tôi phải nhớ lại nỗi sợ hãi của bản thân.
...
Buổi chiều, tôi để xe máy ở nhà, đi bộ một quãng đến trạm dừng xe buýt. Rồi vậy, theo hai tuyến xe đến trường Dạ Nhật. Không gọi điện hỏi trước, không định rõ phải tìm anh ta ở trường như thế nào. Chỉ muốn lại đấy, nhìn người tôi yêu vào ban ngày, xác nhận nỗi sợ hãi của tôi.
Tôi đội cái nón lưỡi trai, kéo vành sụp xuống, ngồi bên quán nước đối diện cổng trường. Lặng lẽ quan sát người ra vào, ngậm nhắm nỗi bất an quen thuộc.
Khoảng bốn giờ hơn thì trông thấy Dạ Nhật. Áo sơ mi trắng có sọc xám rất đẹp. Khuôn mặt thường trực nụ cười. Đang dắt xe ra, theo sau là một cô gái.
Trong những câu truyện, người con trai của bạn sẽ có cử chỉ thân mật với cô gái kia, nói những lời tưởng như anh ta chỉ dành riêng cho bạn. Bạn sẽ đau lòng, và tình yêu tan vỡ. Nhưng Dạ Nhật của tôi chỉ đang cho một cô gái đi nhờ xe, việc làm rất bình thường giữa bạn bè với nhau. Vấn đề chỉ là ở kẻ quan sát, đã chợt nghĩ, liệu tất cả có chắc chắn, thế là đến đây xác nhận. Thuần túy là chủ quan, đem nỗi lo sợ của bản thân gán ghép vào sự việc đang diễn ra.
Cũng như rất nhiều chuyện trong quá khứ, khi quá trông mong sẽ có ngày tan vỡ. Dạ Nhật của tôi đang ở bên kia đường, xem chừng rất xa tôi. Lại đang rất tử tế với một người khác ngoài tôi. Mọi buổi đêm dịu dàng kia dường như không có thật, rồi chắc chắn sẽ nát tan, không thể có chuyện lâu bền. Cứ nghĩ vậy, rất chủ quan, thấy mình bị tổn thương. Đem ngay ám thị đó về nhà, trở nên vô cùng xấu tính.
Cuộc sống chỉ nên là như trước kia. Cô độc lặng lẽ nhưng an toàn tuyệt đối. Chỉ cần ngồi bên đường, nhìn người khác qua lại, không phải liên hệ với ai. Không cần kỳ tích xảy ra.
...
Tối ấy, khoảng gần chín giờ mới thấy Dạ Nhật. Anh đến, xách theo một túi lớn có in logo của siêu thị gần đây. Đôi mắt nhìn như có nhiều điều muốn nói.
Viết sẵn ở nhà này, anh nói, đưa ra một trang giấy, tôi thoáng thấy nét chì... Khôi, bữa nay...
Tôi nhìn người con trai đó, không để ý đến cử chỉ quan tâm của anh, cũng chẳng màn đến nụ cười dịu dàng nọ, chỉ chăm chăm thực hiện kế hoạch của mình.
Anh biến ngay đi.
Dạ Nhật nhìn tôi, chẳng nói gì. Chỉ để lại túi đồ và mảnh giấy lên bàn. Xong thì ra về, cử chỉ nhẹ nhàng và dứt khoát. Tôi ngồi quay mặt vào phía bàn, tự nhủ thế là xong. Cái kẻ tự tiện xọc vào cuộc sống của tôi đã được giải quyết. Mọi chuyện sẽ kết thúc êm đẹp tại đây...
Rồi thế, nước mắt cứ vậy mà rơi.
Có những khoảnh khắc, không hiểu sao lại yếu hèn như vậy. Chúng ta cứ thích chạy trốn, tự nhủ như thế là an toàn, can đảm tiếp nhận là việc làm sa sỉ, mãi mãi không thích hợp. Luôn thế. Thỏa mãn trong lãng quên...
Mười hai giờ, Như gọi điện đến. Chỉ nói một câu, Khôi ơi, tao không muốn mày lại thế... Tôi nghe, rồi nhìn qua những thứ người con trai kia để lại. Cái túi đựng đầy thức ăn nhanh, đa phần là những thứ tôi thích. Trang giấy kia vẫn là giấy vẽ, giống thứ ở nhà tôi. Mọi hành động đều chu đáo như thế...
"Anh biết nỗi sợ hãi của em.
Lần đầu tiên gặp nhau. Em ngồi trước mặt, điệu bộ tỏ ra ngang tàng, từng tế bào một đều căng ra phòng thủ. Trông thật đáng thương. Hỏi mọi thứ về em từ Như. Cô gái này, lúc em ra về, đã nói Thua rồi... Anh thì muốn bắt đầu.
Anh biết nỗi sợ hãi của em.
Chúng ta đã bên ngay bao lâu? Chưa bao giờ thấy em nhìn anh một cách tin tưởng tuyệt đối. Làm thế nào nhỉ? Hôm nay chỉ muốn nói... Em cứ là con nít cũng được, đằng trước luôn có anh. Đặt tay em vào tay anh, chúng ta có thể truyền hơi ấm cho nhau. Không cần phải nghi ngờ...
Anh biết nỗi sợ hãi của em...
Lại đây."
Bỏ mảnh giấy vào túi, mở cửa đi ra ngõ, rất muốn tìm một hàng kem, nhưng xung quanh chỉ thấy đêm khuya. Bàn tay tôi nắm chặt mảnh giấy trong túi quần, từng câu từng chữ trong đó đều tựa lửa thiêu, mọi tế bào trên cơ thể đang bị đốt cháy. Thật sự cần một que kem, hoặc mưa.
Bước một đoạn trong bóng tối, cuối cùng cũng quay lại. Tôi ngồi trước cửa, nước mắt rơi rất đều đặn. Có thể tưởng tượng ra khuôn mặt mình vào lúc đó, không chút dũng khí, như một đứa trẻ tự mình làm đau... Cho đến gần sáng, vẫn mãi nghĩ về người con trai tôi đã chờ đợi từ lâu nhưng không đủ can đảm tiếp nhận.
Phải. Ngay từ ánh mắt đầu tiên. Như thể đã được định trước. Trong câu truyện của tôi, gặp người định mệnh của tôi trong quán cà phê dịu dàng. Chàng trai bước vào từ cơn mưa, truyền hân hoan cho tôi. Bụi khô nóng trở nên ẩm ướt, tình cảm chúng ta mềm mại như thế. Phải. Ngay từ khoảnh khắc sao băng ấy, đã biết chỉ có thể là anh. Đem tình cảm của anh đặt vào tay tôi, cử chỉ chân thành như quen nhau từ kiếp trước, giờ phút này gặp lại đứa trẻ cô đơn của anh, rất muốn mang nó đi. Tương lai sẽ là thế nào, không cần quan tấm, chỉ muốn nhìn nhau tin tưởng. Dịu dàng như mưa. Người tôi yêu.
Gần bốn giờ, bắt đầu gọi điện cho Dạ Nhật. Giọng con trai trả lời, xong im lặng rất lâu. Nước mắt vẫn chưa khô, tôi nói với anh, Hết coca rồi... Thật tình rất quá đáng. Thế nên bên kia liền tắt máy. Tôi cứ vậy mà ngồi bên cửa, thật sự không biết làm gì. Xung quanh vẫn rất tối. Yên lặng vây bủa...
Được ít lâu thì nghe tiếng xe, ngước lên đã thấy anh gần bên.
Dạ Nhật móc từ túi áo khoác ra một lon coca, khuôn mặt tỏ ra nghiêm nghị, Ở nhà chỉ còn thế này thôi. Tôi cầm lấy lon nước, anh xoay đi, lấy thuốc châm rồi đưa lên miệng. Cử chỉ nhìn nóng vội và có phần bực bội. Tôi nghĩ, rất muốn nói một lời yêu thương với chàng trai trước mặt, nhưng đầu óc cứ nhìn anh mụ mẫm. Rồi thế, chỉ ngồi đó mà cầm lon coca bằng cả hai tay. Dạ Nhật đi đi lại lại, một chốc thì dựa vào tường. Cứ vậy mà im lặng. Được một lát, chừng như hết kiên nhẫn, anh ném tàn thuốc xuống dất, quay qua nhìn tôi, Đã thấy mình vừa ngốc vừa quá đáng chưa?
Tôi gật đầu, đột ngột có mong muốn chạm vào anh.
Đừng có khóc, muốn anh cảm thấy có lỗi chắc? Em cứ quá đáng như thế... Sao lại vội vã mà chạy tới đây nhỉ? Hệt như con nít, mới chưa bao lâu đã thấy khó chìu... Đã nói đừng có khóc. Khỉ thật...
Anh cúi xuống... Cuối cùng chúng tôi cũng ôm nhau. Dạ Nhật nói khẽ, hơi thở dịu dàng, Thôi đi... Thế nhưng cảm giác gần gũi càng khiến nước mắt chảy ra nhiều hơn. Đó là thời khắc quên đi nỗi sợ hãi quen thuộc, xa rời tĩnh lặng. Đột nhiên cho rằng, tất cả tình cảm của chúng ta, cần phải nói nên lời, rung động - ấy là mong muốn, mọi người nhất quyết phải nắm tay, lại gần nhau, thế giới không thể thiếu những nụ hôn... Khóc trên vai người tôi yêu, trong ánh sàng lờ nhờ, có cảm giác tin tưởng ngọt ngào.
Đối diện với bình minh sắp ló, tôi nghe anh nói, Yêu em. Rất dễ dàng đáp lại, Em cũng vậy.
Nói với nhau những lời cổ điển. Hân hoan làm dịu mát... Một chân thành. Một khôi.

---- Hết ----
                                                                                                                     Nguồn Sưu Tầm