DMCA.com Protection Status

Thứ Bảy, 5 tháng 4, 2014

truyện les có thật cảm động nhất 2014

- Chị ! không biết là em...chị - tôi chưa chuẩn bị tâm lý rằng sẽ gặp lại Tara đột ngột thế này.


- Em cũng có hơi bất ngờ vì thấy tên chị sẽ đến gặp em...thay vì người lúc trước.

- À, ừm, chị ấy bị bệnh nên chị đi thế, chị cũng không ngờ em lại là đối tác của công ty chị.
- Em nghe nói chị đã đính hôn rồi sắp tổ chức lễ cưới rồi phải không ? Tara hỏi mà mắt không hề nhìn tôi và như đang giã vờ làm cái gì đó để tránh không nhìn vào mắt tôi.
- À, ừm,..chị sắp kết hôn rồi. - tôi đáp trong gượng gạo
- Vậy, chúc mừng chị nhé.
- Thế còn em - tôi bắt đầu hỏi lại.
- Như chị thấy đó, em đang học Đại học nhưng cũng phải sang công ty phụ giúp ba mẹ 1 phần để lấy thêm kiến thức cho việc học một phần sau này em sẽ giúp ba mẹ quản lý công ty này.
- Thế à, vậy cực nhọc cho em rồi.
- Chị...chúng ta bàn công việc nhé.
Sau lời đề nghị, tôi và Tara bắt đầu bàn công việc, nó diễn ra khá trôi trãi, đến cuối buổi, công việc cũng đã hoàn tất xong xuôi.
- Hami ! hằng năm, công ty em đều có tổ chức buổi tiệc chiêu đãi tất cả các đối tác của công ty em, năm nay chị đại diện cho công ty Khayla đến, tối mai chị sẽ đến dự nhé.
- ừm, chị có nghe chị trước nói lại rồi, chị sẽ đến.
Tara trầm ngâm 1 hồi như là suy nghĩ cái gì, xong rồi nói.
- chị mới qua đây, không quen thuộc đường, đến giờ em sẽ cho người và xe lại rước chị nhé.
- ừm, chị cám ơn em trước. vậy bây giờ chị về nhé. - không đợi Tara nói câu nào, tôi đứng dậy liền vì sợ, tôi sợ tình trạng này kéo dài, chúng làm tôi khó chịu, cả hai đang trong bầu không khí ngượng ngùng đến khó tả, nói chuyện nhưng lại tránh ánh nhìn của nhau, như hiểu ý tôi, Tara đáp lại khi tôi vừa đứng lên.
- Vâng, chị về...tối mai gặp.
Tôi lặp lại, "tối mai gặp" và bước thẳng ra cửa, tôi đã quyết định...tối mai, tôi sẽ nói lời xin lỗi với Tara...còn tình cảm của tôi... tôi sẽ giữ nó...trong lòng mãi mãi, dù nói vậy...nhưng vừa rồi gặp lại Tara... lòng tôi lại cảm thấy bồi hồi, cảm xúc ấy 1 lần nữa...nó làm tim tôi đau nhói. Tôi cũng đâu biết rằng, ở bên căn phòng tôi vừa đi ra, cũng có 1 người...lòng đang dậy sóng như tôi : " tình cảm ngày ấy, cứ ngỡ....đã vùi sâu trong quá khứ, tưởng đã quên được rồi, nào đâu...sự xuất hiện của em, đã làm cho nó thức dậy như sau 1 giấc ngủ dài, em làm tôi hạnh phúc lẫn đau khổ, Hami ạ".
Chap cuối
Đêm nay...tôi sẽ dự buổi tiệc, chúng mang tính chất giao tế lẫn kinh doanh...không chỉ công ty tôi mà còn có nhiều công ty khác...do đó việc ăn mặc không thể tuỳ tiện và xềnh xoàng được. Chị đồng nghiệp đã nói với tôi trước khi chị ấy nghĩ vì bệnh, chị ấy với tôi thân như chị em...chị ấy luôn chọc ghẹo tôi vì hầu hết...ai nhìn vào tôi đều nói rằng tôi chỉ 20 tuổi là cùng trong khi đó tuổi thật của tôi đã 25 rồi, có thể là vì thân hình tôi khá nhỏ bé cùng với gương mặt không đúng tuổi nên tôi luôn gặp rắc rối mỗi khi đi gặp đối tác hay đi dự tiệc, vì thế, chị ấy đã chọn cho tôi 1 bộ váy không quá dài cũng không quá ngắn kết hợp với 1 đôi giày dây cao gót, chị nói...nó sẽ giúp cải thiện phần nào về chiều cao khá khiêm tốn của tôi, lúc đó tôi không quan tâm lắm đến cái váy...vì trước giờ tôi không thích tiệc tùng, tôi cảm thấy chúng thật nhạt nhẽo.
Thường thì khi đi dự tiệc...người ta sẽ mặc đồ rồi mới đi làm tóc và trang điểm...còn tôi thì ngược lại, vì nhìn tôi cũng không quá tệ lắm nên tôi chỉ cần chải lại mái tóc dài hơi xoăn của tôi là được, dùng tí gel để tạo kiểu...thế là tôi đã có ngay 1 kiểu tóc, kiếm cây son và đánh 1 chút phấn thế là tôi đã make up xong ...giờ chỉ còn việc thay bộ váy nữa là ok.
Tôi đang đứng trước gương...đúng là chị ấy rất có khiếu chọn quần áo, chiếc váy kết hợp với đôi giày trông cũng không đến nỗi nào, đặc biệt màu của chiếc váy rất hợp với màu tóc nâu đỏ của tôi...không thể phủ nhận một điều rằng chiếc váy này khá là gợi cảm, tại vì sao ? vì chiếc váy khá trống trải, tôi cảm thấy lạnh lạnh phía sau lưng, chiếc váy đã để lộ 1 phần lưng trên của tôi, còn phần cổ thì khoét sâu và bó sát vào người cũng để lộ 1 phần ngực trên của tôi, váy này không có cổ, y chang 1 dạng áo quay, chỉ khác là có hai cái dây nhỏ ở sát cách tay để tôi có thể buộc nó ra sau cổ mình.
Tôi không biết có nên mặc nó đi không, đang suy nghĩ...bỗng nhân viên của khách sạn lên thông báo xe rước tôi đã đến, không kịp nghĩ gì nữa...cứ mặc vậy...thế là tôi bước xuống đại sảnh của khách sạn nơi tôi đang ở...tôi dừng lại nơi chiếc xe hơi màu đen đang đổ trước mặt tôi, một người bước ra từ trong xe...tôi có thể nhận ra người đó, chỉ là tôi hơi ngạc nhiên...đó là Tara...khoác trên người Tara là 1 bộ vest đen, vải của nó không cứng nhắc như các bộ vest mà tôi thường thấy khi sếp tôi mặc, từ các áo khoác ngoài đến áo sơ mi bên trong và cả chiếc quần...chúng vừa khích không rộng cũng không sát, kiểu dáng trong rất hợp với thân hình cao ráo, rất chuẩn của Tara, nó làm tôi liên tưởng đến cái ngày mà tôi gặp lại Tara ở sân bay...kiểu tóc và quần áo...không thể nào phân biệt được là nam hay là nữ...lúc trước sao, bây giờ vẫn vậy...mãi suy nghĩ nên tôi cũng không hay là Tara cũng đang nhìn tôi.Tara lên tiếng kéo tôi ra khỏi những gì tôi đang nghĩ.
- Hami, chị trông rất đẹp, chiếc váy rất hợp với chị - Tara nhìn tôi...mĩm cười rất nhẹ.
Không hiểu sao tôi lại thấy hồi hộp nhỉ ? tôi rất lạ khi thấy người đón tôi lại là Tara mà không phải 1 người nào đó.
- À...váy này chị không có chọn...là 1 người bạn đã chọn dùm chị - thật tình thì tôi không dám nhìn thẳng vào Tara lúc này.
- Thế à...vậy bạn chỉ có khiếu thẩm mỹ lắm đó, ta đi được chưa ?
- Ừm...mình đi - tôi trả lời rất khẽ.
Vừa dứt lời Tara tiến lại mở cánh cửa xe...chỉ tay vào trong như là mời tôi lên xe vậy...trông Tara thật sự...rất đẹp...đẹp trai...và tôi đã thoáng giật mình với ý nghĩ đó.
Ngồi trên xe, mắt tôi nhìn ra ngoài đường qua tấm cửa kính của xe...tôi đang cố nghĩ xem nên nói gì với Tara.
- Phong cách ăn mặc của em không thay đổi nhỉ ? hình như chị không thấy em mặc váy trừ thời gian em đi học ? - phù...rốt cuộc cũng có chủ đề để nói.
- Chị thấy thế nào ?
- Ừm, chị thấy rất đẹp...trông em rất mạnh mẽ và có cá tính.
- Chị nói đúng rồi đấy...em muốn mình thật sự mạnh mẽ trước mặt người ấy...em muốn tạo cho người ấy cảm giác an toàn khi ở bên em...nhưng người ấy...hình như...không nhận ra điều đó. - giọng nói của Tara rất trầm nhưng rất rõ nó làm cho tôi có một cảm giác rất kỳ lạ.
Tôi muốn hỏi Tara hiện tại đã có người yêu chưa, tôi muốn biết chắc chắn 1 thứ...rằng 3 năm qua...Tara vẫn sống vui vẻ...có như vậy thì sự ân hận trong tôi có thể giảm nhẹ phần nào...nhưng tôi không dám hỏi...tôi sợ câu trả lời "có" của Tara. Vì tôi dư biết...dù Tara có ăn mặc như thế nào thì cũng có cả khối người theo đuổi...cả nam lẫn nữ. Tôi cứ chăm chăm nhìn ra cửa kính miên man với suy nghĩ riêng của mình mà không biết ở ngay bên cạnh tôi, chốc chốc... đôi mắt đẹp ấy cứ nhìn sang phía tôi đang ngồi.
- Tara...chị xin lỗi ! - trong lúc suy nghĩ tôi đã vô tình thốt ra câu nói này trong vô thức.
- Xin lỗi ? về điều gì ? - vẫn thái độ không có gì bình thường hơn của Tara khi hỏi lại tôi câu đó...nó làm tôi lúng túng.
- Ừhm...về tất cả mọi thứ, em muốn nghĩ về cái gì cũng được - một lần nữa tôi lại không thành thật với chính mình.
Im lặng hồi lâu...Tara lên tiếng
- Chị...thật sự...cảm thấy có lỗi với em ?
- Ừ ! - tôi ừ mà không hiểu câu hỏi đó thật sự có ẩn ý gì khác không hay chỉ đơn thuần là 1 câu hỏi ?
Xe đến nơi, Tara bảo tôi hãy ngồi yên đó...nhưng tôi có thể mở cửa xe và tự xuống được...bằng lòng với ý nghĩ đó, tôi liền mở cửa xe...bước xuống được 1 chân...đến chân thứ 2 thì vấn đề xảy ra, tôi bước trẹo chân sang một bên, xém té thì có 1 đôi tay chụp vào eo và đỡ tôi lại kịp.
- Sao chị bướng thế ? đã bảo ngồi yên rồi mà - Tara vừa đỡ tôi vừa trách sao không nghe lời.
- Chị...chị xin lỗi...cám ơn em.
Sao khi đứng lên...tôi vờ chỉnh lại cái váy để khỏi phải nhìn vào Tara...vì... nhịp tim tôi lúc này đập không được bình thường như lúc nãy nữa.
- Mình vào nhé - cùng với câu nói là bàn tay chìa ra trước mặt tôi...sau phút ngần ngừ...tôi đặt tay mình lên tay Tara...thế là Tara nắm lấy tay tôi kéo tôi đi về phía toà nhà cao tầng ngay trước mặt...nơi buổi tiệc sẽ diễn ra tại đó.
Khi tôi và Tara vừa tới khu đại sảnh ở tầng trên của toà nhà, mới bước qua lần cửa kính, tôi thấy có rất nhiều người ở trong này rồi...tất cả họ đều là những ông giám đốc, bà giám đốc...tất nhiên tôi thừa biết điều này...nhìn vào bên trong tôi hơi chùn bước, tôi không thích tiệc tùng hơn nữa với bộ váy khá gợi cảm này...tôi thực sự không muốn vào đó. Chợt Tara quay lại hỏi:
- Hami ! sao chị không đi ?
Lúc này tôi kịp nhận ra tay Tara vẫn còn nắm lấy tay tôi, có lẽ vì cảm thấy tôi không muốn bước nên Tara đã quay lại hỏi...tôi ngước lên nhìn Tara tính trả lời...bỗng nhiên 1 cô gái ở đâu chạy đến ôm Tara, sau màn ôm là cô gái nhanh nhẩu câu hai tay vào cổ Tara và nhón chân lên đặt vào môi Tara 1 nụ hôn...nói sao nhỉ nó không phải là nụ hôn giao tiếp...tôi hơi ngạc nhiên...không đợi lâu, Tara lấy tay kéo cô gái ra cùng với gương mặt nhăn nhó.
- Em không biết ở đâu là chổ nào sao, Hani ?
- Hihi, lâu rồi không gặp, em nhớ honey mà. - cô gái có vẻ còn rất trẻ so với tôi và Tara...cô ấy mĩm cười rất tươi khi nói câu này với Tara.
Hani...cái tên gần giống tên tôi chỉ khác 1 chưa cái, honey...à, thì ra đây là người yêu của Tara...thật tốt khi biết Tara có người yêu, tôi cảm thấy vừa vui lại vừa buồn...vui vì Tara vẫn sống vui vẻ sau cái ngày quyết định rời bỏ nhật bản...buồn, tôi biết nguyên nhân tại sao tôi buồn và tôi giật mình khi thấy ánh mắt cô gái tên Hani đang nhìn chầm chầm vào cái nắm tay của tôi và Tara, rất nhanh...tôi rút tay mình ra khỏi tay Tara đang nắm lấy tay tôi.
- Chị là gì của Tara ? - cô gái nhìn tôi xét nét hỏi.
- Chị ấy là bạn tôi và cũng là đối tác của tôi, tôi thật sự không hiểu sao em có thể hành động như thế trong khi có mặt nhiều người ở đây, cũng mai là họ mãi lo nói chuyện nên không chú ý gì về hành động vừa rồi của em.
Đấy là Tara trả lời thay cho tôi kèm theo đó là sự tức giận.
- Bố em cũng là đối tác với Tara mà, em làm vậy có gì quá đáng, em đã nói với bố rằng em yêu Tara rồi, bố không nói gì với em hết...điều đó có nghĩa là chấp nhận.
- Em có biết đang nói gì không, em vẫn còn nhỏ để có thể nói yêu là gì với bất cứ ai - Tara không lớn tiếng mà chỉ mắng nhẹ cô bé.
- Em không còn nhỏ nữa, em đã 17 tuổi rồi - cô bé ấy cố nhón chân lên cãi lại Tara.
- Em nếu còn bướng nữa, tôi sẽ nói chuyện với ba em không cho em đi theo ông ấy đến đây 1 lần nào nữa.
Nghe xong câu nói của Tara mắt cô bé long lên và bỏ đi nhưng cũng không quên tặng cho tôi 1 ánh nhìn sắc lẽm khi quay mặt bỏ đi. Tôi bây giờ đang nhìn Tara nói.
- Sao em không đuổi theo cô ấy đi ? để cô ấy giận thì phiền phức lắm đó, dù gì cũng là người yêu của nhau...em phải nhẹ lời với cô ấy chứ?
Sau câu nói của tôi, Tara nhìn tôi 1 hồi rồi nói.
- Chị nói cô bé ấy là người yêu em sao ?
- Thì không phải lúc nãy cô bé gọi em là honey à ? - tôi hỏi lại
Tara nhìn đi chổ khác không đáp lại câu hỏi của tôi, đột nhiên nắm tay tôi rồi bảo: " mình vô gần trung tâm đi". Tôi rút nhẹ tay ra và nói " chị không thích lắm, em đi 1 mình đi, chị ở vòng ngoài của tiệc được rồi, em là chủ bữa tiệc...em nhanh vào trong đi"
- Vậy chị ở đây đợi em chút nhé, lát nữa phát biểu xong...em sẽ quay lại...nhanh thôi.
Tôi không chú ý lắm câu nói của Tara đột nhiên Tara đằng hắn rồi như chỉnh lại bồ đồ trên người nói thêm một câu với tôi mà mắt thì lại nhìn chỗ khác.
- cô bé vừa nãy...không phải là người yêu của em...người yêu của em là người khác. - nói rồi Tara quay đi vào trung tâm của tiệc...còn lại tôi...tôi tự nghĩ...tại sao Tara lại giải thích với tôi điều đó làm gì ? nhưng không sao...tôi lại thấy có chút vui vì câu nói đó.
Đây là một buổi tiệc đứng, mọi đồ ăn, thức uống đều để sẵn trên bàn, tôi đi lòng vòng rồi vớ lấy cho mình 1 ly rượu nho, đang loay hoay thì có 1 vài người đến tiếp chuyện với tôi, họ điều là người làm ăn kinh doanh, thường nói chuyện xã giao, chúng tôi sẽ mời rượu, không hiểu sao...hôm nay có rất nhiều người lại bắt chuyện với tôi, mỗi lần như thế, tôi đều phải uống rươu...mà tửu lượng tôi rất kém, chưa chi này tôi cảm thấy khó chịu, đứng không vững, tôi xin phép những người đó để ra 1 chỗ trống thoáng hơn, bước chân tôi hơi loạng choạng như sắp ngã thì lại có 1 cánh tay đỡ tôi từ phía sau.
- Sau em mới đi có 1 chút mà chị lại say thế này. - Tara đang nói trong khi cố đỡ tôi cho tôi dựa vào người để khỏi phải ngã.
- Tara hả ? chị không sao, chỉ hơn chóng mặt thui.
- Thế này sao ở lại được ? em đưa chị về.
Nói rồi là Tara dìu tôi ra ngoài, đến chiếc xe...cho tôi nằm ở băng sau và chở tôi về khách sạn. đầu óc tôi bây giờ loạn cả lên, ngủ mà cũng không như ngủ, nhưng cũng không nhấc mình lên nổi, rượu này đúng là mạnh thật. trông khi vặt vựa tôi cảm giác mình bị nhấc bổng lên bởi 1 ai đó...ra khỏi xe và đến đặt tôi lên chiếc giường rất êm ái.
Căn phòng lúc này không có bắt đèn, khung cửa kính ở đầu giường đã để cho ánh sáng của mặt trăng chiếu vào phòng...nơi đầu giường tôi đang nằm, trên chiếc ghế sofa đối diện giường là 1 bóng người vẫn ngồi đó nhìn về phia tôi.
Người đó là Tara, chiếc áo vest ngoài đã được lột ra còn lại là chiếc áo sơmi với 1 chiếc cút trên áo đã được chủ nhân của nó mở ra cho thoáng.
- Hami ! hôm nay...chị đẹp lắm, lâu rồi em không được nhìn chị thế này - ánh mắt Tara di chuyển dần...đầu tiên là mắt, mũi, miệng... ánh mắt dừng lại thật lâu ở đó...sau thì di chuyển dần xuống cổ và phía dưới cổ là 1 phần ngực lộ ra rất rõ vì chiếc váy quá gợi cảm...ánh mắt đó liền quay đi chổ khác : "rượu thường làm cho người ta mất kiểm soát, Hami, chị biết không ? từ khi đứng nhìn chị từ xa lúc em còn học cấp 2, em đã bất ngờ...khi nhận ra hoàng tử ngày nào của em giờ đã thành 1 nàng công chúa rất xinh đẹp, với vóc dáng nhỏ nhắn đó, em lại muốn mình sẽ là hoàng tử...sẽ bảo vệ chị cả đời...3 năm ở Anh, em quyết định trở về với vẻ ngoài hoàn toàn khác, em muốn chị sẽ thấy an toàn khi ở bên em, em sẽ là chỗ dựa vững chắc cho chị. Trước đây, con tim em luôn hành động theo lý trí mách bảo, em chưa bao giờ có ý nghĩ sẽ đi quá giới hạn với chị, nhưng không hiểu tại sao, từ khi gặp lại chị và hay tin chị sắp kết hôn, em lại có ý nghĩ đó, em rất muốn...được ôm chị vào lòng để chị có thể nghe tiếng tim em đập rất nhanh vì chị...chỉ 1 lần thôi, em muốn chị thuộc về em, con tim em giờ đây không còn nghe theo lý trí nữa rồi".
Tara từ từ tiến lại gần giường, lấy tay sờ vào gương mặt đang nằm bất động trên giường, căn phòng thật là yên tĩnh, bàn tay ấy dần trượt đến môi và chạm nhẹ vào đôi môi đang khép hờ đó: " Hami, dù là gì đi chăng nữa, nếu chị đã nói...chị có lỗi với em...thì đêm nay...em sẽ làm 1 việc có lỗi với chị, nếu hai chúng ta đều có lỗi... thì sẽ không ai phải ray rứt cả, là ích kỹ cũng được...3 năm trước, nụ hôn đầu tiên của chị đã thuộc về em...3 năm sau...lần đầu tiên của chị... em cũng muốn nó thuộc về em ", và bàn tay ấy đang trượt dài xuống cổ.
Trong cơn mê nữa vời vì rượu, tôi cảm thấy có cái gì đó...rất mềm mại đang quấn lấy môi tôi...rồi đến cảm giác có bàn tay đang khẽ luồn vào dưới lưng và cả cái cảm giác bị một sức nặng nào đó đè lên người...vật mềm mại ấy đang làm tôi khó thở...tôi cố cử động và mở mắt, nhìn xem chuyện gì đang xảy ra...mọi vật trước mắt tôi không được rõ ràng...với ánh sáng lờ mờ của ánh trăng, hình ảnh tôi thấy là 1 đôi mắt rất đẹp và một gương mặt lờ mờ trong bóng tối...đôi mắt ấy đang nhìn tôi...và khuôn mặt trông rất quen thuộc...1 động lực vô hình nào đó...có thể là rượu...đã khiến tôi hành động 1 cách vô thức...quàng hai tay mình qua cổ người đang ở trên và kéo xuống, đặt lên đó 1 nụ hôn cuồng nhiệt...lần đầu tiên tôi chủ động hôn như thế...người đó cũng đáp lại...nụ hôn rất nhẹ nhàng nhưng đôi lúc lại rất mạnh bạo...rồi bàn tay ấy dần đi lên cổ...luồn sâu vào sau gáy, đích đến của nó là hai sợi dây nhỏ của chiếc váy...nó được tháo một cách nhẹ nhàng ra khỏi cổ tôi, chẳng mấy chốc, chiếc váy trên người tuột xuống một cách dễ dàng, cảm giác nhiệt độ đang tăng lên khi hai cơ thể ôm lấy nhau mà một thứ trên đó đều được trút sạch...và nụ hôn cũng từ từ di chuyển...môi...cằm...cổ...cứ thế mà đi xuống, cuối cùng cũng đến nơi cần đến, căn phòng thật yên tĩnh nhưng chốc chốc lại có tiếng rên vang lên rất khẽ...tôi biết mình đang làm gì, một việc mà chỉ nên thực hiện trong đêm tân hôn, đúng...chính xác...tôi đang làm chuyện đó...với 1 người mà tôi biết rất rõ...người đó là ai, tuy trong cơn say nhưng tôi vẫn nghe rất rõ giọng nói bên tai mình...chỉ một câu nói: " em yêu chị ", "em yêu chị, " câu nói được lặp đi lặp lại rất nhiều lần. Không biết là bao lâu... sau đó tôi mới thiếp đi trong vòng tay thật chặt của người đó...trước khi tôi ngủ hẳn, tôi vẫn còn nghe: " Anh yêu em, Hami ".
Nắng sáng, chúng chiếu qua tấm cửa kính rất lớn làm tôi chói mắt, tôi trở mình và lấy tay che mắt lại, cảm giác hơi đau khi trở mình đã làm tôi nhớ ra đêm hôm qua đã xảy ra chuyện gì, tôi liền bật ngồi dậy...trong căn phòng chỉ có mình tôi, trên ghế sofa chiếc váy đêm qua tôi mặc đang nằm chễnh chệ ở đó, nhìn lại mình...quả thật không có gì cả, chẳng lẽ tối qua tôi nằm mơ, đảo mắt khắp phòng và tôi đừng lại nơi một mảnh giấy nằm trên bàn ở cạnh giường, đó là chữ viết của Tara.
" Hami, đêm qua rất tuyệt...em không biết...lúc đó chị mở mắt đã nhìn thấy ai...có thể là vị hôn phu của chị nên chị mới kéo em xuống và chủ động hôn như thế...nhưng không sao, em sẽ nhớ mãi nụ hôn đó và nhớ mãi cảm giác hai chúng ta là một, khi nhìn thấy những vệt đỏ lớm đớm trên ga giường...em biết...chuyện xảy ra tối qua là một lỗi lớn, chị nhất định sẽ không muốn thấy em nữa ...nên em đã rời khỏi đây trước khi chị tỉnh dậy và nhớ ra mọi chuyện, nhưng em không ân hận về điều em làm, ít ra...em cũng có được chị dù chỉ một lần...một lần cho mãi mãi, câu cuối cùng em muốn nói với chị là: Em yêu chị.
Lá thư rơi xuống...rơi cùng nó là những giọt nước mắt, người tối qua tôi thấy không phải chồng sắp cưới hay là ai khác mà là...mà là Tara, tôi cứ ngỡ mình sẽ hạnh phúc khi thức dậy nhìn thấy Tara đang nằm bên cạnh tôi và tôi sẽ nói cho Tara biết tình cảm thật sự của mình nhưng mọi thứ không như tôi nghĩ, giờ đây tôi chỉ biết gục đầu vào gối mặc cho nước mắt rơi hoài không dứt.
" Cạch " tiếng cửa phòng mở, tôi không quan tâm nó, cho đến khi tiếng bước chân đang tiến lại rất gần và dừng lại nơi đầu giường...ngẩn mặt lên...người đang đứng trước mặt chính là Tara, lập tức tôi quay đầu đi chổ khác...cơn giận dỗi trong tôi bùng phát, kiềm lại tiếng nấc nghẹn nơi cổ họng, tôi nói:
- Em...em...nói đi rồi mà...sao...sao còn quay lại ?- câu nói của tôi bị đứt quãng vì tiếng nấc và tôi cũng cúi gầm mặt xuống để không phải thấy Tara lúc này.
- Em...quay lại vì còn một thắc mắc muốn câu trả lời của chị - sự bình tĩnh, điềm nhiên ở câu nói của Tara làm tôi thấy ngại giống như tối qua không có chuyện gì xảy ra với hai chúng tôi...trong khi hiện giờ...trên người tôi ngoài chiếc chăn ra thì không có gì hết.
- Em...em muốn hỏi gì ?
- Em muốn biết tại sao chị lại nghĩ rằng mình có lỗi với em và muốn xin lỗi em ?
Lần này sự bình tĩnh làm như không ấyì của Tara làm tôi thật sự bực mình, nhìn thẳng vào Tara tôi hét lên, vừa hét vừa khóc.
- Chị thấy có lỗi với em là vì chị yêu em đó được chưa ?- nước mắt tuôn ra không ngừng, giọng tôi nghẹn lại.
- Còn nữa, tối qua, người chị thấy không phải vị hôn phu của chị hay bất cứ người nào khác...người chị thấy là...là em đó, chị biết đó là em nên mới không phản ứng gì...là em đó, đồ ngốc ạ.
Không đợi tôi nói thêm lời nào, Tara bước chồm xuống ôm hôn tôi, bị mất đà hai chúng tôi ngã xuống giường...Tara ôm tôi rất chặt và hôn nhiều đến mức có thể, ngay bây giờ...cả tôi và Tara đều hiểu rằng...nụ hôn đang diễn ra này...sẽ là một khởi đầu tốt đẹp...cho cả hai.
The end + happy ending nhé.