DMCA.com Protection Status

Thứ Ba, 8 tháng 4, 2014

Năm đầu đại học.
Những cơn gió đầu mùa đang quần vũ ở mảnh đất này. Lạnh, lạnh lắm. Một vài con chim cố tránh những cơn gió ngược chiều, chúng nó đang cố về phương nam. Phương nam ư? Liệu rằng phương nam có trốn được cái lạnh này không nhỉ?



Một chiếc là sao bay bay trong đợt gió lạnh. Thế là một chiếc lá đã về đất. Còn con người nơi đây. Liệu có sống mãi ở nơi này. Phong nhìn chiếc lá “chiếc lá này thật hạnh phúc”. Sáng nay Phong mới nhận được giấy báo nhập học, đại học đang mở ra trước mặt cậu rộng hơn hết thẩy những gì mà cậu hằng hi vọng. Một ngôi trường đại học phương nam. Xa quê, đúng rồi cậu phải xa cái thành phố mà mỗi mùa đông là mỗi mùa len trâu này để đi về một nơi khác, để thời gian và không gian xoá nhoà hết những vết nhơ, những tiếng khóc thầm, những cái ánh mắt cam chịu của cậu. Cậu cần ra đi.
Sáng hôm sau, trời đã bớt lạnh. Phong đã chuẩn bị mọi thứ từ tối qua. Cậu muốn càng nhanh càng tốt rời khỏi nơi này. Cậu muốn ngôi trường cấp 3 kia lùi vào dĩ vãng, cậu muốn cây cầu đầy kỉ niệm kia mãi chỉ còn là kỉ niệm. Cậu muốn quên một bóng hình, một người đã lừa dối cậu. Chẳng dễ dàng gì, nhưng mà còn hơn là ngồi đây mà đau đớn với những kỉ niệm đã qua. Cậu quyết tâm rồi. Hôm nay và ngày mai phải khác với hôm qua.
Câu chuyện mà tôi định kể là về Phong, một cậu bé như chúng ta…
Chap1: Ngày đầu tiên nhập học.
Nóng, nóng gì dâu mà nóng. Nóng lắm mày ơi (gọi cuốn nhật kí bằng mày, kìn toàn tập J). Hôm nay bắt đầu như thế đó. Mới sáng sớm đã nóng như ở hoả diệm sơn. Ngày đầu tiên nhập học nóng thế này báo hiệu sẽ là một năm toàn nắng đây (nhảm vừa thôi ba, Sài Gòn thì phải nóng chứ sao).
Mà hay lắm nhá, tao có vẻ như lại giữ chức hot boy của lớp rồi mày ạ. Tao thì thế nào cũng được nhưng mà cũng phải công nhận mấy đứa con trai lớp tao cũng thuộc hàng xấu cơ. Hồi sáng nay tao đi nhận lớp đó mày, lớp của tao có 55 đứa à, tao cứ tưởng lên đại học thì lớp đông lắm chứ hoá ra cũng thường thôi. Lượn lờ qua hết 30 đứa con gái thì cũng có vài đứa xinh xinh, tăm tia một hồi cũng kết được một em. Nó là dân Đà Lạt mày ơi, da trắng gì mà trắng, nó tên là Thanh. Tên cũng hay hay mày nhỉ. Lúc ra chơi tao còn rủ Thanh đi uống nước mía nữa. Thì mày biết tính tao rồi đó chỉ có nước mía là số một mà thôi.
Sao? Mày bảo một ngày trôi qua yên bình á? Không dám đâu mày. Đó là tao chưa nói đến cái đoạn mà tao chẳng muốn kể cho mày nghe chút nào. Mày biết rồi đó, tao rất ư là không có cảm tình với mấy đứa xâu xí (nói là ghét thì hơi quá) nhưng mà chả hiểu sao tao lại phải ngồi với đứa con trai xấu gì đâu mà xấu, mà nào có phải tại tao đâu chứ, tại cái đồng hồ cà chớn làm tao vô lớp trễ chứ bộ. Thế là bao nhiêu chỗ gần trai xinh, gái đẹp bị chiếm hết ròi. Thế đó, tao ghét thằng ngồi cũng bàn kinh khủng. Đã xấu trai thì chớ còn ít nói nữa chứ. Đây là đây không có thèm kết thân với cái hạng như thế. Bí thư lâm thời thì sao nào? Chẳng thèm nhá. Mà hình như nó giỏi lắm mày. Những người xấu xí thường học giỏi phải không nhỉ, nhưng mà quan tâm gì nhiểu, cỡ người như nó chịu bày bài ai mới là lạ.
Chiều nay tao đi chơi với chị hai, tao mới mua thêm một con gấu bông nữa đó. Nó nè, màu hồng nhá mày, mấy chị bán hàng cứ tưởng tao mua tặng người yêu nên cứ ra sức tiếp thị mấy cái con có chữ love to bự. Tao cũng ngại chẳng nói mua về cho mình nên đành lấy đại con này, dù sao nó cũng có chữ love nhỏ nhất hội. Bà chị cứ mắng tao miết nào là ở nhà có hơn chục con rồi, nào là con trai gì mà toàn chơi gấu bông. Nhưng mà kệ mày nhỉ? Gấu bông ôm sướng thế kia tội gì mà không ôm. Tao thề ai dám đụng đến đám gấu bông của tao tao sẽ cho người đó phải biết thế nào là thằng Lâm này.
Mai tao bắt đầu đi học lại rồi đó mày. Không biết sinh viên có gì khác với học sinh không nhỉ? Đợi mai đi rồi tính tiếp. Hì. Chúc mày ngủ ngon nhật kí của tao.
Chap2: Ngày đầu tiên đi học của phong
Cuối cùng thì cũng hết một ngày. Sáng đi nhận lớp, chiều đi mua sách vở, tối đi làm thêm. Mệt thật đó cậu ơi (thèng này thì gọi nhật kí là cậu). Nhưng mà cũng chẳng có gì để mà kêu la. Mình đã làm đúng theo những gì mình muốn. Ở nơi xa không biết người đó thể nào rồi nhỉ? Liệu người đó đã quên hết chưa? Liệu người đó đang làm gì? Và mùa này hà nội có se se lạnh không?
Nhưng thôi, đó không phải là chuyện của mình. Tháo được lớp mặt nạ ra thật là dễ chịu. Suốt sáng nay với cái nóng gần 38 độ mà mình vẫn phải đeo nó. Mình muốn mình hoàn toàn khác, và cái giá phải trả là cái nóng dường như đã nhân lên gấp đôi vậy. Nhưng mà cái được cái mất cậu nhỉ? Mình đã hoàn toàn không được ai để ý, an phận ở một góc khuất của lớp. Nhưng mà tất cả đều bởi cái học bạ quá ư là khó chịu của mình mà mình lại bị làm bí thư. Thì tớ nào có muốn thế đâu, nhưng mà thôi kệ, bí thư thì sao nào. Chẳng có gì quan trọng hết, lâm thời thôi mà, rồi sau đó thì đến đâu thì đến. Chỉ phải chịu đựng nó trong 1 tháng thôi mà, một tháng thôi, cố lên nào.
Mà chưa hết ở đó, cái thằng được mấy đứa con gái nhận xét là hot boy của lớp không đâu lại ngồi gần mình. Đã biết là mấy đứa nhìn thằng đó chứ nhìn gì mình nhưng sao mình vẫn cảm thấy khó chịu. Mai mình sẽ đi chỗ khác, đại học cũng hay ở chỗ đó, thích ngồi đâu thì ngồi. Hi vọng thằng cha đó không ngủ dậy trễ nữa, kiếm chỗ khác xa xa mà ngồi. Mà đã thế còn chưa hết chiều đi mua sách vở lại gặp nó đi mua gấu bông, thế mới quái chứ. Chắc lại tính cưa em nào đây mà. Thế lại càng hay, nó càng không dám ngồi gần mình, mất sĩ diện chết đi ấy chứ.
Mai mà buổi tối làm phụ bàn không gặp thằng đó không thì dễ thường này hôm nay của mình nhảm toàn tập quá. Mình làm phục vụ bàn ở một quán ăn khá lớn ở gần đây. Cũng may là tháo bộ mặt nạ ra mình cũng là cựu hot boy nếu không cũng chẳng xin được chỗ tốt như thế nữa. Biết làm sao được, dễ thường để cái bộ mặt đó đi xin việc thì mình chỉ có nước đi nhặt rác quá. Mà kệ nó đi, dù sao cũng chỉ có 4 tiếng buổi tối từ 5h đến 9h thôi mà, cố tí đi.
Ngày mai hi vọng sẽ là một ngày thật đẹp, thật đẹp
Chap3: Mưa…
Chào mày nhật kí của tao, thế là lại hết một ngày nữa rồi đó. Hôm qua tao than nóng, thế là y như ông trời biết ý tao sáng nay trời mưa to, to ơi là to. Nhưng mà tao vẫn đi học muộn, lén lén chui xuống bàn cuối ngồi, chỉ có hai bàn cuối là còn chỗ trống. Thiệt là hên quá chừng. À nhưng mà cũng chẳng hên lắm, tao lại phải ngồi với thằng hôm qua. Nay thì tao thấy nó ghét tao ra mặt mày ạ. Chắc là xấu trai quá nên là ghét tao chứ gì? Cái ngữ ghen ghét đó tao không thèm làm bạn. Thế mà không hiểu sao thằng đó lắm bạn thế. Lúc ra chơi xong vô tám với con Thanh, thì con đó bảo thằng Phong này đuổi mấy đứa lên đó nếu không mấy đứa đã xuống đó ngồi lâu rồi, thằng đó thế mà tốt, nó xách cặp giúp cái hạnh, giải vây cho mấy đứa con trai lớp mình khỏi thua đá cầu, còn tặng cho cái Thu một bông hoa giấy nữa chứ. Nó bảo mình không nhanh nhanh thể hiện là sẽ mất chức hot boy cho một đứa xấu miễn bàn luận đó.
Tao thì mình chả thèm quan tâm, biết làm sao được, vốn dĩ tao không thích như thế, thể hiện, ra vẻ, làm như mình tốt lắm đó. Không hiểu sao tao càng ngày càng ghét thằng đó thấy tợn. Đã thế nhỏ Thanh còn chêm cho một câu nghe đau đớn lòng “tao thà chọn đứa như nó còn hơn chọn con heo ngủ như mi”. Mà mặc kể nhỏ, chiều nay chở nhỏ đi chơi nhỏ lại nói ngược lại, con gái đúng là con gái “mày nhà giàu thế này sẽ có ngày tao cua mày”.
Chiều nay đi chơi với thằng Lãm, Thắng, con Thu và con Thanh, mấy đứa mới quen trên đại học cũng vui. Tụi nó cũng như mình, ham ăn thấy sợ. 5 đứa mà tấn đến 8 đĩa ốc luộc làm bà chủ hoảng hồn luôn. Rồi thì bánh xèo, bánh bèo, bánh bột lọc. Má tao còn thấy tụi nó vui vui lôi tuột tụi nó ở lại đến tối ra quán nhà tao ăn nhậu nữa chứ. Má tao làm chủ một tiệm ăn rất nổi tiếng ở thành phố này nên tài ăn uống của tao cũng chẳng phải tay vừa đâu mày. Kệ, cũng là dịp nở mũi với bạn bè.
Nhưng mà giá như đừng có nhóc đó thì đã vui hơn nhiều. Một nhóc mới làm ở quán của mẹ. Nhóc đó đỡ con Thu khỏi bị trượt té, thế là nó mê tít nhóc đó luôn, cứ luôn miệng Phong này, Phong nọ, nó còn năn nỉ mẹ tao đến làm tiếp tân với nữa chứ. Thế mà đứa nào mới bảo Phong lớp mình là nhất? Ớ mà lại là Phong nữa, sao tao ghét nhưng đứa tên Phong ghê mày ơi. Một đứa xấu trai đang trong tầm ngắm của con Thanh, một đứa xinh ơi là xinh thì đang bị con Thu đeo bám. Còn hot boy như mình thì chẳng có ma nào thèm. Sao mà sự đời lại lắm nỗi bất công thế không biết?
Đã thế mai anh mày quyết tâm dậy thiệt, thiệt là sớm
Chap4: Ngày giúp đỡ…
Chẳng thể hiểu nổi. Nay Chúa bắt tớ phải giúp đỡ mọi người hay sao đó cậu ơi. Một ngày gì đâu không biết. Nhưng ít ra cũng không đến nỗi tệ hại lắm.
Sáng sớm, mới bước chân lên cầu thang đã thấy cái Hạnh cùng lớp. Mình đi làm tối, nó cũng đi làm ở một quán cà phê gần đó. Tội nó lắm, phải đi giày cao gót, nhìn mà phát sợ. Thể nào sáng nay cũng đau chân. Mình chạy lại cầm hộ nó cái cặp, định bụng gần lớp sẽ đưa lại cho nó quỷ quái thế nào cả lớp lại đang ngồi coi đá cầu ngoài sân. Thế là tụi nó làm ầm lên. May mà cái Hạnh nhanh trí bảo là đau chân, nếu không là có sự hiểu nhầm tai hại rồi.
Mà sao dân Sài Gòn này đá cầu tệ thế nhỉ? Ở ngoài nhìn mà ngứa con mắt bên trái, đỏ con mắt bên phải. Thế là dù cho có muốn né tránh không muốn vào sân cũng phải vào cứu đội nhà. Mới đầu năm mà đá thua lớp khác là xui lắm.
Mưa. Lần đầu tiên mình thấy mưa Sài Gòn, một bông hoa giấy ở đâu bay tới. Mà cậu biết rồi đó mình bị dị ứng đặc biệt với hoa giấy nên tặng luôn cho cái Thu rồi chạy ào vào lớp. Mưa gì mà mưa khủng khiếp, bạn gì mà dai khủng khiếp, đuổi hoài tụi nó mới để yên cho mình ở góc bàn cuối. Tưởng như an phận rồi thì thằng hot dog ở đông xông tới, chẳng kịp phản ứng, với lại đã vào lớp rồi làm sao đuổi nó. Nó đúng là sao chổi của mình mà, công toi chỗ riêng tư.
Chiều thì chẳng có gì nhiều, đạp xe vòng vòng theo những con đường Sài Gòn, vô chỗ trọ của tụi con trai trong lớp tán dóc một tí, rồi cả lũ kéo nhau đi làm thêm. Toàn dân nghèo cả, đứa nào cũng phải cố. Mình cũng làm quen được gần chục đứa bạn, tụi nó ở khu nhà trọ rẻ nhất thành phố nên hợp thành khu “phố nghèo” luôn. Nhưng mà vui, đúng 5h chiều, đứa nào vào việc đứa đó. Cậu nhớ cái Hạnh không, nó lại phải đi bán cà phê, mấy đứa con gái chủ yếu đi dạy thêm, mấy đứa con trai thì làm đủ nghề, phát tờ rơi, coi xe, hay làm tiếp tân như mình.
Mọi việc ở quán mình cũng khá quen rồi, vì là nhân viên mới nên mình chỉ có việc ở những bàn ăn lẻ thôi, còn khách hàng hạng sang, khách đặt trước, và khách quen do mấy anh khác đảm nhiệm. Bác cả có vẻ rất quý mình, bác kể bác cũng là người Hà Nội vào Nam lập nghiệp, bác chỉ cho mình một vài thứ hay lắm. Nhưng mà mệt, phải công nhận là như vậy. Thực sự rất mệt, kiếm được đồng tìên ở đất Sài Gòn này chẳng dễ chút nào. Thế mà lại có những đứa ăn chơi cả ngày không biết chán.
Thằng hot dog đó hoá ra lại là cậu chủ nhỏ của quán, nhưng mà sao nào. Chẳng thèm quan tâm, chỉ tại cái Thu nó ngã nên đây đỡ theo đúng những gì được dạy của một tiếp viên. Thế là có vẻ tụi này toàn con nhà giàu. Cũng may mà trên lớp tụi nó không phách lối. Kệ tụi nó, tụi nó giàu cũng kệ. Mình vẫn là mình.
Thôi nghỉ thôi, mai mình còn đi học, chào cậu nhé nhật kí của tôi.
Chap5: Lười toàn thân…
Thế là đã 28 ngày đi học, tao đi muộn mất 27 ngày còn một ngày lười quá ở luôn nhà ngủ khoẻ. Thế là y như rằng mấy bài kiểm tra giữa môn của tao thấp kinh khủng. Mà có phải tại tao lười đâu, tại số tao nó kém thông minh nên nó thế chứ bộ. Cứ để tao thông minh như thằng bí thở lớp tao coi, tao có mà học gấp 10 lần nó. Nhắc đến thằng bí thở lại khiến mình càng thêm bực, giờ nó đã bí thở chính thức rồi chứ không còn là lâm thời gì nữa. Mình đã rất ư là cố gắng gạ gẫm mấy đứa bạn đừng bầu cho cái thằng bí thở ấy mà sao số phiếu thuận vẫn là 54/55 mới đểu cáng chứ.
Hồi chiều đi tập văn nghệ cho lớp còn bị thằng bí thở với mấy đứa bắt hát nữa chứ. Mà hát xong đi rồi vỗ tay cho người ta mừng, tao vừa mới hát xong mở mắt ra đã không còn ai bên mình nữa rồi. Giọng tao nào có tệ thế cơ chứ. Nhưng mà kệ, trong cái rủi cũng có cái may, tao được đặc cách chỉ đứng cho có lệ thui, còn việc hát bàn giao hoàn toàn cho mấy đứa. Đã thế thằng bí thở còn ỷ mình có chức có quyền nhất quyết không chịu hát ghét không chịu nổi. Bí thở ơi là bí thở, sao mày không bí thở thiệt cho tao nhờ.
Tưởng một ngày thảm hại đã xong nào ngờ. Buzz má tao xuất hiện với cái ba lô du lịch trên tay: “mày ở nhà trông quán, tao đi du lịch tháng sau tao về”. Những tưởng như mọi lần bà bắt chị hai trông quán, còn mình thì đi tìm trai chơi, ai ngờ bà chị của mình đã ra đi tìm đường cứu nước còn nhanh hơn cả má mình, mới hôm qua bà ấy đã vọt đi Hà Nội với đám bạn rồi. Ra trường rồi mà chưa làm việc là sướng thế đó. Ôi 4 năm nữa, đợi tao nhá mày ơi, khoảng trời tự do. Thế là tiêu tùng dự định đi Vũng Tàu với mấy đứa bạn rồi. Nhưng mà thui kệ, ở quán của bả cũng có mấy đứa xinh phết, trai xinh mà gái cũng xinh, thích kua em nào thì kua. Hà hà.
Thôi, chào mày nhà. Lời cuối nguyện cầu cho thằng bí thở mai đừng có gặp nó, chủ nhật mà gặp nó là xui lắm.Chap 6: Ngày chủ nhật.
Lâu lâu mới được một ngày tạm gọi là có nghỉ ngơi như hôm nay, công việc làm thêm của mình chỉ được nghỉ thứ 3 và thứ 5 thế nên tất cả các ngày của mình đều có việc để làm. Sáng này lượn quanh mấy hiệu sách cũ, chả có cuốn nào ra hồn cả. Nhưng đây là nơi duy nhất mình ít có nguy cơ bị bắt gặp thằng hot dog, gì chứ cái ngữ lười học ấy mà vào đây mới thấy sợ đó. Hết một buổi sáng yên bình trong cái nóng như thường lệ của Sài Gòn đổ lửa.
Nay mình làm thêm cả ca chiều để thứ 7 còn đi xem mấy đứa diễn văn nghệ trên trường. Gì chứ cũng là công sức của cả tập thể, mình không đến xem đâu có được. Ca chiều mà cũng đông thấy ớn, mà chủ yếu lại là mấy bàn nhậu đông người, phục vụ mấy bàn này là oải lắm đây. Nhưng mà biết sao được, việc làm thì vẫn phải làm mà thôi. Đã thế còn thấy thằng hot doy ngồi ở quầy thu ngân. Mấy đứa tiếp viên nữ cứ thế mà bu vào. Cũng phải thôi, thằng đó đẹp trai, con nhà giàu, lại rất chi là chịu chơi. Nhưng mà kệ xác nó, cái loại người đó không có hợp với mình đâu mà.
Mà hình như nó theo dõi mình thì phải. Mình phục vụ bàn nào là y như rằng nó ngồi ngay bên cạnh, nó có ý đồ gì vậy không biết? Chẳng quan tâm. Cầu mong cho ngày mai nó đừng tới nữa. Giá như chỗ làm này đừng quá tốt thì mình đã xin nghỉ việc rồi. Biết làm sao? Cố chịu, cố gắng chịu đựng đi mày.
Một ngày làm việc hãi hùng, tối tăm mặt mũi từ sáng sớm. Bàn cuối cùng mình phục vụ thì cũng đã là 9h tối rồi. Mình mới chỉ ăn qua loa với mấy anh, giờ thì bụng thực sự đói. Làm ở quán ăn, một quán rất ngon là đằng khác, nhưng mà nhìn vào cái thực đơn ở đây mà thấy ngán. Một bữa ăn ở đây bằng cả tháng lương của mình. Nhưng biết làm sao được, sự đời nó vẫn thế. Đừng nên quá để tâm đến những gì không quá ảnh hưởng đến mình. Phương châm sống của mình vẫn thế mà.
Hôm nay mình đã bị đánh dấu một phát. Quán mình mỗi khi nhân viên làm sai điều gì đều bị đánh dấu như thế đó. Những con dấu đỏ ảnh hưởng đến tiền lương của mình. Nhưng mà đó là lỗi của mình mà. Lúc đi qua bàn thằng hot boy đang ngồi mình vô ý vấp trúng chân nó. Thế là đi tong mất mấy chục ngàn. Chẳng đổ vỡ gì đâu nhưng mà bác cả vẫn đánh dấu mình. Cũng đúng thôi, rút kinh nghiệm lần sau vậy.
Chúc mày ngủ ngon nhá nhật kí
Chap7: Ngưỡng mộ.
Một ngày chủ nhật lê lết. 11h mới thức dậy. Mọi hôm má còn gọi dậy, nay má đi ròi là tao ngủ đến khi nào bụng réo thì thôi. Thôi đành lê thân ra ngoài quán vậy.
Ngồi chưa ấm chỗ thì đã thấy nhóc Phong hôm bữa. Công nhận thằng này chăm chỉ thật, làm cả ca chiều nữa. Ngồi ở quầy thu ngân chán gì đâu mà chán. Tao chẳng có hứng thú với mấy việc này, nhưng mà chả nhẽ không ra quán má về mắng chít. Thui thì mấy đứa bạn đi Vũng Tàu ròi thì mình ngồi đây cho qua ngày vậy. Mà ngồi không cũng chán. Tao ngồi đếm thằng nhóc đi qua đi lại.
Tổng cộng trong chiều đó nó phục vụ cho 15 bàn. Đi qua đi lại đến 78 lần. Một con số thật là khủng kiếp. Cứ tưởng tượng tao mà làm như nó chắc tao chết chắc quá. Thế mà nó vẫn cười, có lẽ nó là dân quê lên thành phố nhập học nên mới khoẻ như thế. Thử để tụi con Thanh thằng Lãm làm việc này thử coi, đi được mấy lần là ngấy đến tận cổ luôn chứ lại.
Ngồi tám với bà thu ngân, bà ấy bảo thằng nhóc đó làm ở đây được một tháng rồi, nó hiền lắm lại chăm chỉ nên mấy bác cưng nó lắm. Mấy chị có vẻ cũng thích nó. Cũng đúng thôi, nó đẹp trai thế cơ mà. Lâu lâu mình mới công nhận người khác là đẹp trai đó.
Nhóc hơn mình ở nhiều điểm quá: vừa chăm chỉ vui vẻ, được mọi người yêu quý, sống tự lập. Chẳng biết nhóc bao nhiêu tuổi nhưng mà mình muốn mình được như nhóc. Giá như mình cũng được như vậy.
Lúc gần về nhóc bị vấp vào chân mình, may là nhóc quen bưng bê nên chẳng đổ gì hết. Nhưng mà cả nhóc và mình đều nhìn thấy bác cả đã đánh giấu đỏ cho nhóc. Nhóc chỉ buồn buồn rồi lại cười. Quay qua xin lỗi mình rồi bước về phòng thay đồ. Nhóc cam chịu quá, nhìn nụ cười với ánh mắt buồn làm tim mình bỗng đập loạn nhịp. Nhìn gần nhóc đẹp quá, có lẽ còn đẹp hơn cả con gái. Nhưng mà mình sao vậy nhỉ. Có lẽ mình đã thầm cảm phục nhóc, nhất định mình phải làm quen nhóc cho bằng được.
9h tối, nhóc đi chiếc xe đạp cũ về nhà. Mình cũng đi theo, biết đâu bắt chuyện được với nhóc. Những chưa biết nói thế nào thì nhóc đã về nhà. Hoá ra nhóc ở trọ, một khu nhà trọ khá gần trường mình. Biết đâu đấy nhóc lại học cùng trường với mình thì sao. Mình sẽ cố gắng để bắt chuyện làm quen với nhóc.
Hôm nay thật là đẹp, chẳng có sự tồn tại của thằng bí thở. Đêm nay trời lại mưa. Lâu lắm rồi mình mới đi mưa. Những cơ mưa làm cho mình cảm thấy vô cùng sảng khoái. Hơn nửa đêm mình mới về đến nhà. Mai phải dạy sớm, không đi muộn nữa biết đâu mình sẽ gặp nhóc trên trường
Chap8: Con nhà giàu.
Hôm qua đi làm muộn quá làm mình hơi mệt, sáng nay lại đi học muộn nữa chứ. Len lén ông thầy chui xuống bàn cuối. Xui quá trời, gặp ngay hot dog của lớp. Đã thế nó còn chọc mình:
-Bí thở hôm nay đi học muộn nha!
“Kệ tui”. Mà hôm nay nó đi học sớm. đúng là một kì tích thực sự. Kệ nó, không cần quan tâm tới làm chi cho mệt.
Mà mình cầm tinh con lừa hay sao ý. Cứ có người bị ốm là mình y như rằng đóng vai người qua đường tốt bụng. Thứ 2 mình có buổi họp với bí thư các lớp nên về muộn. Y như rằng có chuyện xảy ra mà.
Lúc về phải đi ngang qua lớp thấy thằng hot dog đang nằm gục trên bàn. Chắc nó ngủ quên, thôi thì bạn bè gọi nó dậy một tiếng cũng chả sao. Mà cậu biết không? Thằng đó nó ốm mới đau đầu chứ. Người gì mà nóng ơi là nóng. Lay mãi nó mới tỉnh.
-Mày đưa tao về nhà giúp với, tao thấy nhức đầu quá.
Má ơi, nhà nó xa gì mà xa, đã thế mình còn phải lẽo đẽo đạp xe đạp chở nó về nữa chứ. Nhưng mà công nhận nhà nó rộng thật. Chắc là đưa nó vô nhà là xong chuyện.
-Cậu đưa chìa khoá tớ mở cửa rồi gọi cho ba mẹ cậu. Tớ còn phải về nữa.
Nó run run lấy cái chìa khoá trong túi quần đưa cho tui. Vác nó đến ghế tui thả nó luôn xuống đó. Lục điện thoại nó gọi cho bà chủ cái nào.
-A lô. Cháu chào bác ạ. Dạ bạn Lâm bị cảm đang nằm ở nhà, bác có thể về được không ạ?
Những tưởng sẽ thoát nạn nhưng mà ôi thôi:
-Ôi! Nó ốm hả cháu, nhưng mà 2 bác đang ở Hạ Long. Cảm phiền cháu chăm sóc Lâm giúp bác nhé. Nó ốm hoài à, chắc chỉ cảm sốt thôi mà. Thế nhé, giúp bác nhé. Người giúp việc cũng mới xin về rồi. Giúp bác nhé, cám ơn cháu nhiều. Rụpp
Người gì đâu mà. Con ốm mà còn mải đi chơi. Nhìn cái đống thu lu trước mặt mà chẳng biết làm sao. Thôi thì đã giúp thì giúp cho trót vậy. Lôi cái thân vật vã của nó lên giường. Xuống bếp nấu cho nó tí cháo thịt. Phòng con trai gì đâu mà toàn là gấu bông không vậy trời. Nhìn thật là kinh dị.
-Cậu, dậy ăn cháo đi, ăn đi rồi khoẻ lại liền à.
Nói thì nói vậy chứ đoán là nó bưng được bát cháo lên chết liền. Đành phải đút cho nó thôi chứ biết làm sao. Mà thằng đó cũng biết “cảm ơn” nữa cơ đó.
-Nóng, nóng quá mày ơi. Mày định hạ sát tao đó hả.
Nó giãy nảy lên, con trai gì mà yếu. Mà nó hét được như vậy chứng tỏ bệnh không nặng. Thôi thì dù sao cũng là chăm người bệnh. Cố thổi giúp nó rồi còn bón giúp nó. Sao mà giống như chăm em bé vậy trời.
-Cậu ở đây. Có thể tối tớ quá, giờ tớ phải đi làm đã.
Nhưng mà đâu có được. Nó ho sụ sụ nói thều thào:
-Mày xin nghỉ đi, ở đây với tao, lỡ tao bị gì thì sao? Mày không nỡ bỏ tao đi đâu mà.
Kể để nó ở nhà một mình cũng tội, thôi thì gọi điện xin nghỉ một bữa vậy. Bác cả cho mình nghỉ nhưng bác dặn tuần sau phải đi làm bù không là bị trừ lương. Thôi thì đành vậy, giúp cho đến cùng vậy.
Thằng hot dog này thế mà ăn ở bẩn cực kì. Phòng ốc chẳng dọn dẹp gì cả. Sẵn tiện mình dọn luôn chứ ngồi ở đây với nó mà bừa bộn mình làm sao chịu nổi. Nấu cho nó nồi canh gà mình quay qua đắp cho nó cái khăn ấm. Gì chứ thằng cha này hôm qua đi mưa đây mà. Con nhà giàu có khác chẳng biết tự chăm sóc mình gì hết.
Đến tầm chiều nó cũng khoẻ lại, nhưng nó không cho mình về, mà mình cũng chẳng đành về, lỡ như nó té xỉu thì mình có tội lớn.
-Mày ở trọ đi học phải không?
Nó bắt chuyện trước, thôi thì nói với nó tốn tí nước bọt chứ mấy:
-Uhm, tao ở trọ đi học. Nhà mày giàu thật đó. Mà hôm qua mày làm gì mà đi mưa về muộn thế hả.
Nó nằm nghiêng người về phía mình đang ngồi:
-Sao mày biết tối qua tao đi về muộn? mà đi mưa nữa? Mày theo dõi tao à?
Thằng này kìn hạng nặng mất rồi:
-Tất nhiên là đi mưa mới ốm thế này. Mà cũng khuya lắm trời mới mưa mà. Tao đâu có ngốc thế chứ?
Nó cười. Kể ra nhìn kĩ nó cũng có dáng, cũng khá điểm trai, thảo nào được phong là hot boy, nhưng mà cũng kì, xinh trai thế mà không kiếm lấy một con chăm sóc:
-Sao mày không kiếm bạn gái đi? Để những lúc như thế này còn có nó chăm sóc.
-Ờ, tao phải kiếm đứa nào nấu cháo ngon như mày mới được. Hay làm bồ tao đi.
Thằng này muốn chết đây mà. Lấy con gấu bông gần nhất, đập hết sức vào hắn. Hắn là cái quái gì mà ăn nói nghe phát ớn. Mình đã cố chôn tình yêu ở một chỗ rất kĩ, kiểu người như thằng Lâm này chẳng thể nào có thể moi nó lên được.
-Ế! Tao đang ốm, mày đánh đau quá đó.
Nhưng mà kể cũng tội, đúng là nó đang ốm thật. Mình chẳng đánh nó nữa. Quay qua ngắm mấy con gấu của nó:
-Mày là con trai mà nhiều gấu bông thấy kinh. Mày có bị gì không đó?
Nó làm bộ nắm đấm:
-Tao đang ốm, không là mày chết với tao rồi đó. Mà tao khâm phục những đứa như mày ghê, tự lo cho bản thân, học giỏi, mọi người yêu mến.
Mình chẳng nói gì cả, xuống bếp lấy bát canh gà cho nó cái đã, ăn nóng mới ngon.
Nhìn nó húp xì xụp mà thấy mắc cười. Đây là nó ốm nên ăn hết có 1 nồi, không hiểu lúc nó khoẻ thì thế nào nữa đây. Nó ngồi kể cho mình nghe về nó, về gia đình nó, về ba mẹ nó, về chị hai của nó, của mấy đứa bạn nó. Nó kể nhiều đến mức mình cũng không nhớ hết được. Cứ như là lâu lắm rồi không có ai nói chuyện với nó vậy.
Tối đó mình về khá muộn. Nó cũng có vẻ đỡ hơn rồi. Ngày mai mình sẽ chẳng thèm quan tâm đến hắn. Mặc kệ nó, mình quá ư bận rộn với việc học và đi làm thêm ở quán nhà hắn rồi.
Chap9: Đợi một người.
Phải công nhận, ngủ dậy sớm mệt kinh khủng mày à. Mới có một ngày dậy sớm thui mà tao đã ốm lăm quay ra rồi nè. Không hiểu sao mọi người lại có thể ngủ ít thế nhỉ?
Nhưng mà hôm nay tao đã biết ai là người bạn tốt nhất và người tao sẽ chọn làm bạn thân cho bằng được mày ơi. Nói mày đừng hoảng. Chính là thằng bí thở lớp tao đó. Phải công nhận thằng đó tốt thiệt đó mày.
Hôm nay hắn đi muộn, chắc tối qua đi làm khuya đây mà. Nhưng mà hắn không la mắng tao như mọi khi. Mà tụi thằng Lãm, con Thanh, con Thu vô tâm quá mày ơi! Tao bị ốm mà không đứa nào nhận ra.
Phải nói là sáng nay tao mệ kinh khủng, học xong mấy tiết buổi sáng là tao muốn nổ đầu luôn đó. May mà có thằng bí thở đứa tao về không là mệt mỏi lắm rồi đây. Kể cũng tội nó thiệt kéo lê tao ra đến tận bãi giữ xe, rồi đèo tao về nhà, rồi kéo tao vào phòng.
Mới đầu là tao mệt thiệt không còn đi nổi, nhưng mà sau đó khá hơn. Nhưng mà tao vẫn để thằng bí thở đỡ mình chơi. Người nó thơm lắm mày. Không phải mùi của mấy loại nước hoa tụi con trai hay xài cũng chẳng phải mùi mĩ phẩm. Nó có mùi rất lạ, ngửi rất là dễ chịu thế nên tao chẳng tội gì mà bỏ nó ra cả.
Mà thằng bí thở nấu ăn khéo còn ngon hơn cả mẹ tao nữa ấy chứ. Tao duyệt thằng này rồi đó mày. Má tao hay đi du lịch, chị hai thì có nhà riêng rồi. Khiêng được thằng bí thở về nấu cơm giúp mình thì còn gì bằng. Nhưng mà nói thì nói thế. Có vẻ nó còn ghét tao ra mặt đó mày ơi.
Mà thằng đó cũng kì, thân hình mảnh khảnh thấy ớn mà mặc bộ đồ rộng thùng thình. Tao đóan nhà nó cũng chẳng khá giả gì. Sao mà lên đại học gặp toàn con nhà nghèo mà giỏi mày ơi. Cả ngày hôm nay không gặp nhóc, chỉ toàn gặp bí thở. Nhưng cả hai đều tốt bụng, đều vui vẻ, đều hoà đồng. Chỉ có điều khuôn mặt thì khác nhau một trời một vực.
Tao quyết tâm ngày mai phải đến sớm cho bằng được để còn gặp bí thở, cũng như hên xui biết đâu lại gặp được nhóc nữa ấy chứ.
Chap10: Có một thằng hâm trong ngày nắng.
Mới sáng ra đã bị hành hạ rồi cậu ơi. Đúng 5h sáng thằng hot dog của lớp đã nhắn tin biểu qua chở nó đi học. Cũng phải thôi hôm qua đâu có lấy xe máy của nó về. Còn may nó là thằng biết điều nó đèo mình chứ không phải mình đèo nó như hôm qua chứ nếu không là có kẻ bầm dập với mình cho mà coi.
Khu nhà trọ của mình lớn lắm, có đến gần 30 phòng, và cũng có đến 3 lối vào. May mà mình ở một mình chứ nếu không chẳng biết sao với cái mặt nạ. Cứ mỗi sáng lại phải dính cái thứ quái đảm này vô mặt. Thôi thì lỡ rồi đâm lao thì phải theo lao thôi chứ biết làm sao.
-Mày có thôi ngay lạng lách không hả? Mình kêu lên khi đang phải bám chặt vào thằng Lâm. Nó có phải người thường không vậy trời, đi xe đạp mà còn lạng lách thấy ớn lưng luôn. Đã thế nó còn chọc mình nữa chứ.
-Thì lạng mày mới ôm tao chứ nếu không làm sao mà mày ôm tao được. Mà mày ở trọ có gần đây không. Sáng tao đến chở mày đi học.
Không biết nó nói thật hay nói đùa nhưng mà cứ đồng ý đại. Nếu nó chở thì coi như mình có phước. Còn nó không chở thì thôi. Mà hôm nay là một ngày kì cục của thằng hot dog nó cứ nằng nặc đòi ngồi gần mình, lại còn mè nheo đòi coi chung sách, mình đi thư viện nó cũng đòi đi theo. Mình hỏi nó trả lời tỉnh bơ:
-Thì tao quyết tâm biến mày thành bạn thân của tao thế nên mày đi đâu tao theo đó.
Nó làm như nó đáng giá lắm đó. Làm bạn thân của mình không có dễ thế đâu. Nhưng mà hiệu ứng không mời mà đến đầu tiên là càng ngày có càng nhiều ánh mắt nhìn mình, xót thương có, ghen tức có, buồn cười có. Mà công nhận buồn cười chiếm đa số, thiên nga đi với vịt bầu lúc nào cũng để lại ấn tượng khó phai hết.
Chiều, mình đi thư viện, hắn cũng đi thư viện. 4h mình về, hắn cũng 4h về. Hắn trở thành tài xế của mình. Không biết là nó có vấn đề như thế này được bao nhiêu ngày đây nữa. Nhưng thôi kệ, giữa cái nắng Sài Gòn này mà có người chở thì còn gì nữa? Sướng phải biết chứ sao.
Tối, lại chạm mặt hắn phía bên kia khu nhà trọ, chẳng là mình đi theo 2 cổng cổng nào gần thì đi, vẫn hắn, vẫn con xe đó, vẫn cái dọng hách dịch đó bảo mình lên xe. Chưa hết bàng hoàng thì mình nhận ra cái gã theo mình hôm trời mưa đến nỗi bị cảm chính là hắn. Mình đoán là hắn vẫn chưa nhận ra mình đâu. Thế là lại có xe ôm miễn phí. Sướng chưa từng thấy đây mà.
Bác cả có vẻ quan tâm tới mình, đôi khi bác vẫn giúp mình học hỏi thêm kinh nghiệm nấu ăn. Bác bảo nếu mình muốn thì có thể vào làm phụ bếp. Có lẽ công việc ở đó đỡ nặng nhọc hơn. Nhưng mình thích làm tiếp tân hơn, được giao tiếp nhiều, cười nhiều và đi lại nhiều. Có thể mình hơi kì nhưng mà thế cũng được.
Mà hắn lại cứ nhìn mình chằm chằm như thể chẳng có việc gì làm nữa vậy. Hắn rảnh thịêt đó:
-Sao anh không về nhà học bài, ngồi đây làm gì?
Hắn trả lời tỉnh bơ:
-Thì đợi chở cậu về chứ sao? Làm bạn của tôi nha? Tôi rất khâm phục cậu.
Có vẻ với người lạ hắn nói chuyện tử tế hơn chứ không mày tao như với thằng bí thở của hắn hồi sáng. Nhưng mà sao chứ. Kệ nó đi, phải tìm cách để không phải còng lưng đạp xe mới được (hè hè).
Thôi, chán rồi, kể thế thôi, dài quá trời rồi. Khi nào rảnh lại kể tiếp cho cậu nghe về hắn nha.Chap11: Ai và ai
Ngủ dậy sớm cũng thật tuyệt, những con đường vào buổi sáng tinh sương đẹp hơn mình tưởng. nhất là lại đi với một cậu bạn thân thiết của mình. Tiếc hắn không phải đối tượng mình thích như nhóc nếu không đã là một buổi sáng đấy lãng mạn.
Thay vì lãng mạn mình đã có một buổi sáng đầy kì lạ. Ngồi cũng với bí thở, đi căng tin với bí thở, chơi đá cầu với bí thở, đi thư viện với bí thở. Mình nhận ra tụi con gái trường mình hình như bị lé hết thì phải. Tụi nó nhìn bí thở đắm đúối hơn cả nhìn mình. Mình đâu có tệ vậy đâu chứ hả trời.
Nhà trọ của bí thở gần nhà trọ của nhóc. Kể cũng tiện để mình đứa đón. Hè hè, bí thở vẫn mãi là bí thở, trong thư viện nó bắt mình nghiền hết 2 cuốn sách khô như sa mạc Sahara. Nhưng mà dù sao đi với bí thở không tốn kém. Khoản tốn kém là khoản buổi tối kìa.
Đúng 5h kém 15 mình có mặt đợi nhóc trước cổng. Nhóc nhìn mình mà không tỏ chút bất ngờ, chắc là nhóc biết mình có cảm tình với nhóc. Mà có cảm tình với cả cái hầu bao của mình. 9h tối dẫn nhóc đi ăn, một mình nhóc chơi hết hai tô bún bò vỉa hè mới tàm tạm no. Đúng là sức ăn kinh người:
-Nhóc ăn nhiều mà sao người còm nhom vậy?
Nhóc trả lời lớt phớt, cái kiểu trả lời đúng y của ông bí thở:
-Kệ tui, liên quan gì đến ông. Mà cũng là sv năm nhất, bằng tuổi nhau cả đừng có mà một nhóc hai nhóc, tui đạp cho một đạp là vào nhà thương liền đó.
Tao hơi lạnh gáy, công nhận lúc người ta ăn no rồi là hết hiền nổi luôn. Nhưng mà như vậy càng hay, tao chở nhóc về. Trên đường nhóc còn hát nữa chứ. Một bài hát Nga thì phải, không hiểu rõ nghĩa như mà hình như là một bài hát buồn, buồn lắm, nhóc không ôm tao như bí thở, không hay cười như bí thở, không có giọng ấm áp như bí thở. Nhưng mà cả hai có cái mùi giống nhau lắm. mà nhất thời mình chẳng nhớ ra đó là mùi gì.
Ngày mai sẽ lại là ngày của bí thở và của nhóc
Chap12: Tháng hai rét ngọt.
Thế là sắp đến sinh nhật mình rồi 8/2. Một ngày cũng bình thường với mọi người nhưng với mình nó gần như là ngày trọng đại nhất trong năm. Cũng chưa biết sinh nhật này sẽ làm gì nữa. Mấy đứa bạn trong xóm trọ nghèo đang tín nấu một nồi chè thật to để chiêu đãi cả hội. Mình không ở chung xóm với tụi nó. Tụi nó ở xa hơn nhưng được cái giá phòng rẻ hơn. Mình cũng tính như vậy, sinh nhật xa nhà đầu tiên chắc sẽ có nhiều điều để vui vẻ.