DMCA.com Protection Status

Thứ Ba, 8 tháng 4, 2014


-Ah, anh đây rồi. Tối hôm qua anh đi đâu mà để em chờ thế?


-Sao? Em nhớ anh à? Hay là em thích anh.




Tôi cố tình nói những câu đầy ẩn ý như thế để đo tình cảm của Huy để còn tính tiếp. Huy nói:


-Thích thì làm gì cơ chứ. Anh có lẽ sẽ là người thứ 11


-Tự tin lên chứ em


-Đó, lại nói câu mà mọi người hay nói rồi.


-Uh anh xin lỗi. Nào thế em kể cho anh nghe người gần đây nhất của em đi


-Người đó tên là Cường. Cũng là quen nhau trên mạng thôi. Cường lấy được nick của e, trên mạng và add mình trước. Sau một thời gian chat chit. Chúng em làm chuyện ấy. Trừ lần đầu tiên ra. Còn lại Cường là người biết làm chuyện ấy nhất mà em từng gặp.


-Vậy là em yêu Cường vì điều đó.


-Không phải là vì Cường rất hiền, nụ cười có hàm răng khểnh rất dễ thương. Thực ra khi chat với Cường, em có gửi ảnh của em cho Cường xem. Vì em không muốn Cường có những ảo tưởng về em rồi để đến khi gặp nhau lại chẳng đi tới đâu. Nhưng Cường nói Cường không quan trọng chuyện đó. Và em đã cảm thấy tin.


-Uh.


-Khi gặp nhau, thì Cường đã thực sự làm cho em sung sướng ngoại trừ lúc Cường **** em. Em hơi đau một tí nhưng em nghĩ có lẽ là do lần đầu thôi. Sau đó em có nhắn tin cho Cường và nói rằng “Anh muốn nhắn tin cho em thật nhiều nhưng sợ em có cảm giác như mình đang bị làm phiền. Em biết đấy khi em thực sự thích một ai đó thì chỉ cần một câu nhắn tin how are you thôi thì cũng đủ làm em lâng lâng cả ngày. Nhưng với người em không thích thì có hỏi thăm nhiều đến đâu thì cũng vô ích mà thôi.”. Cướng nói:”Không, em dễ tính lắm. Anh cứ nhắn tin thoải mái. Ai yêu em là em yêu lại ngay thôi”


-Thật vậy sao?


-Uh cậu ấy đã nói thế. Và khi nghe thấy câu ấy. Tim em đập rộn ràng vì cuối cùng cũng đã có người chịu hẹn hò với mình. Dù em lo lắm, em chẳng biết là em có làm nên cơm cháo gì không? Em sợ rằng mình sẽ chẳng làm cho cậu ấy yêu em đựoc. Mà lại đi yêu người khác thì không biết phải làm sao


Nói đến đây. Tôi thấy chạnh lòng và nghĩ và tôi chính là người làm cho Huy mất đi người mình yêu. Nhưng kỳ thực thì nếu không có tôi thì Cường cũng sẽ đến với người khác thôi.

-BUZZ. Anh còn ở đó chứ?


Huy vừa buzz cho tôi một nhát. Tôi nhanh chóng reply.


-Và cuối cùng thì Cường đã…… Ngày đó đến chắc em đau lắm


-Không hẳn. Em nhạy cảm lắm. Ngay trong tháng đầu tiên khi em nhắn tin hẹn đi chơi. Cường liên tục kêu bận.


-Có thể cậu nhạy cảm quá rồi. Có thể Huy bận thật thì sao?


Tôi cố tình nói thế để làm Huy bớt bi quan và bớt buồn chứ tôi biết thừa là lòng dạ thằng Cường ấy thế nào rồi.


-Anh biết không. Có lần em nhắn tin hẹn đi chơi cuối tuần. Cho Cường chọn thời gian thứ 7 và Chủ Nhật. Cường nói Cường bận cả 2 ngày ấy. Em đã nghe theo


-Uhm


-Tối Chủ Nhật khi em đang dạy tiếng Anh cho cháu mình. Trong khi bọn nó đang làm bài tập. Em nhắn tin cho Cường hỏi xem ngày nghỉ cuối tuần của Cường thế nào?


-Uhm


-Cường nói là chỉ ở nhà ngủ thôi. Sao không thấy mình ho he gì. Sợ rồi hả? Lúc đó mình đã loáng thoáng nhận ra Cường không thể hứng thú gì với việc hẹn hò gì với em cả.


Tôi lại bị tắc nghẹn một lần nữa. Tôi đang được nghe người khác nói về bạn trai hiện giờ của tôi. Nhưng tôi vẫn cố gắng tỏ ra là người ngoài cuộc để làm cho Huy không bi quan. Tôi nói:


-Có thể cậu ấy bận thật thì sao?


-Em cũng đã gạt đi và nghĩ rằng có thể mình nhạy cảm thì sao? Nhưng em thực sự biết Cường đối với em thế nào. Khi tết năm ấy, em cũng hẹn đi chơi vì sắp tết rồi. Sợ Cường về quê và sẽ không gặp Cường một thời gian dài. Cường nói bận thêm 2 tuần nữa. Em cũng không soi kỹ thời gian rằng hai tuần nữa đã là mùng 2 tết.


-Sao đoảng thế?


-Nhưng vì em tin tưởng ở Cường. Với cả em không muốn gây sức ép lên Cường. Chỉ hơn 1 tuần mình mở blog lên và thấy Cường nhắn tin lên blog của em rằng “Mai em về quê rồi, chúc anh ăn tết vui vẻ nhé”. Lúc đó em shock lắm. Không phải là em sợ mất Cường. Vì em biết Cường chỉ về quê ăn tết rồi lên ngay thôi. Nhưng nó cho em thấy rằng Cường không hề muốn gặp em nữa. Và cứ chối quanh cho qua chuyện mà thôi. Em cảm thấy mình như tên ngốc như vậy


-Vậy là cậu chấm dứt


Tôi giả nai để ra cái vẻ là mình không hề biết trước câu chuyện. Thực chất tôi cảm thấy giận sôi người. Nếu là tôi, tôi sẽ cho Cường một trận rồi kết thúc rồi muốn ra sao thì ra. Chứ không thể chịu được người khác xúc phạm mình như thế được. Cường thật thấp hèn và rẻ tiền.


-Không em không thể làm thế. Dù sao không yêu em đâu phải là lỗi của cậu ấy. Hơn nữa có lẽ Cường cũng sợ làm em buồn nên mới không dám nói thẳng và miễn cưỡng nhận lời hẹn hò với em mà. Người khác có thể phụ mình nhưng mình không thể phụ người khác được.

-Vậy là cậu vẫn tiếp tục


-Uh vẫn tiếp tục nhưng hy vọng trong lòng em đã chết. Em chỉ còn chờ đến cái ngày Cường tìm được người mới và shoot em thôi


-Em thật đần.


-Uh thế nên mới không ai yêu một tên đần


Tôi muốn gào lên rằng không phải thế. Tôi muốn nhảy đến ôm chầm lấy tên béo đáng thương và xuẩn ngốc ấy quá đi mất. Sao trên đời này có kẻ lại tốt bụng, ngốc như thế nhưng mà cũng xấu xí và béo như thế cơ chứ? Con người này mà không xấu và béo thì nhiều người khổ vì yêu hắn lắm đây. Mà chẳng cần thế, thì mình cũng đã quý con người này chết đi được rồi.


-BUZZ. Sự bi quan của em làm anh phát chán hả?


-Không. Có gì. Em đáng quý và đáng trân trọng lắm. Vậy mà không có ai yêu em thì phí thật đấy.


-Tại anh chưa biết mặt em thôi. Không thì anh sẽ không nói thế đâu. Anh muốn xem mặt em không? Em gửi ảnh cho.


Tôi thì biết mặt cậu ta rồi. Cần gì ảnh nữa. Nhưng mà tôi đã tham gia vào trò đóng kịch lừa dối này thì phải tham gia đến cùng thôi. Tôi đồng ý. Huy gửi cho tôi một bức ảnh. Kể ra cậu ta chụp ảnh ăn ảnh ra phết. Ở ngoài trong xấu hơn nhiều. Bức ảnh cậu ấy mặc áo vét hình như tham gia một lễ cưới thì phải. Cậu ta mặc đồ vet trong bệ vệ mà ra giáng ra sếp ra phết. Chẳng hiểu sao tôi muốn ôm lấy cái cơ thể nhiều thịt ấy. Chắc là êm lắm. Hi hi hi. Tôi tự cười một mình vì cái ý nghĩ kỳ quặc ấy của mình.


-BUZZ. Shock rồi hả?


-Em ra giáng sếp ghê.


-Em tham gia một buổi hội chợ nên mới ăn mặc như thế. Chứ còn em xấu hơn thế nhiều. Anh chắc là dễ thương hơn em nhỉ?


Tôi định nói là sẽ cho cậu ta xem ảnh nhưng lại nhớ ra mình là ai. Nên chỉ cười và nói:


-Anh cũng thường thôi không đẹp trai gì đâu


Trời ơi, tôi ngày càng lún sâu vào trò dối lừa này. Tôi phải làm sao đây. Tôi muốn gào lên rằng tôi chấp nhận làm bạn trai của chàng trai béo và xấu nhưng đáng trân trọng này. Nhưng tôi không thể vì tôi đã tham gia vào trò dối lừa này. Tôi sợ một lần nữa làm tổn thương con người đáng quý này. Không hiểu sao nước mắt tôi sắp trào ra.


-Có thể anh không đẹp trai lắm. Nhưng cool hơn em là cái chắc


-Lại bi quan rồi


-Em xin lỗi ạ


-Thôi khuya rồi. Anh đi ngủ đây. Em cũng ngủ đi. Khi nào tiện anh sẽ gửi ảnh cho em. Bye


Tôi phải dừng cuộc nói chuyện vì tôi sợ nếu tôi tiếp tục tôi sẽ nói ra sự thật rằng tôi chỉ là một kẻ dối trá ngay từ đầu trong mối quan hệ này mất.


-Uh, em quên mất. Cũng muộn rồi nhỉ? Chúc em ngủ ngon


-Uh. Bye


Tôi sign out ngay vì sợ mình không thể tiếp tục dối lừa được nữa. Cả đêm, tôi nghĩ mình nên làm gì. Nên nói ra tất cả và mình sẽ dùng cả cuộc đời của mình để bù đắp lỗi lầm này. Hay mình nên chấm dứt mối quan hệ này. Để cậu ta quên mình đi. Cậu ta sẽ tìm một ai đó tốt hơn mình. Mình phải làm gì
10h đêm rồi sao không thấy Huy online nhỉ? Mọi khi chỉ khoảng 9h hoặc 9h30 là Huy đã online để chat với tôi rồi. Sao hôm nay không thấy nói gì? Không biết cậu ta ốm, hay là đã phát hiện ra trò lừa dối của tôi nên không muốn tiếp tục mối quan hệ này….. Lòng tôi nóng như lửa đốt. Tôi chưa bao giờ quan tâm và lo lắng đến ai nhiều như vậy. Điện thoại reo. Tôi nhấc máy. Và bên kia đầu dây:


-Alô. Anh yêu à? Đi chơi đi


Và chắc là bạn biết tâm trạng của tôi rồi thì chắc có thể đoán ra:


-Chơi bời gì hôm nay. Đang mệt.


-Sao thế anh lại ốm à? Để em đến thăm anh nhé. Cả tháng nay không gặp anh rồi.


-Đang mệt lắm đừng có thăm nom gì cả. Để anh yên. Phiền phức quá đi.


Cường có vẻ chững lại vì phản ứng của tôi. Kể từ ngày yêu nhau đến giờ tôi


chưa bao giờ cư xử với Cường như vậy. Cường nhỏ nhẹ nói:


-OK anh ốm mệt thì anh cứ nghỉ. Chỉ có điều là em cảm thấy hình như dạo này anh tìm được người mới.


Thề có Chúa tôi chẳng biết lúc đó tôi nghĩ gì mà lại gào lên trong điện thoại rằng:


-Đúng vậy đấy. Làm ơn để tôi yên đi.


Tôi có thể cảm nhận thấy Cường nói trong run rẩy rằng:


-Đừng đùa em như vậy. Được không? Nếu anh ốm muốn nghỉ thì cứ nghỉ đi. Em không làm việc. Đừng nói với em câu đó em sợ lắm. Ngủ đi anh nhé. Khi nào anh khỏe thì anh gọi. Em không dám làm phiền nữa.Chào anh


Rồi Cường cúp máy. Lúc đó tôi mới bình tĩnh trở lại và nghĩ mình đang làm cái gì thế này. Tôi lại đang làm một chàng trai nữa đã lên giường với tôi. Tôi đúng là một thằng Sở Khanh không biết giơ mặt nhỉ? Sao tôi lại có thể như thế. Tôi căm ghét chính con người tôi. Nghĩ đến đó tôi phải đeo phone vào để nghe nhạc, một bài hát nào đó để mình không phải khóc vì tình cảnh trớ trêu này. Sao tôi lại lâm vào tình cảm này. Bản nhạc dance đang thịnh hành “Walking in the sun round and round……” cũng chỉ làm tôi thêm điếc tai mà chẳng thấy khá hơn tí nào. Nghe xong đĩa nhạc dance thì đồng hổ điểm 11h30 rồi. Vậy là đêm nay Huy không online. Tôi không được chat với Huy lại còn làm tổn thương Cường. Đêm nay đúng là một đêm tồi tệ.


4h30 chiều ngày hôm sau tôi run bắn người khi nhìn thấy số điện thoại Huy hiển thị lên máy của tôi. Có vụ gì mà Huy gọi cho tôi đây. Cường gọi cho Huy sao? Phải chăng chuyện hôm qua. Nhưng tôi không có thời gian để nghỉ ngơi nhiều. Tôi vội nhấc máy chứ để Huy chờ lâu. Tôi nhanh chóng nhấc máy và cố gắng giữ bình tĩnh để không lắp bắp. Giọng nói hơi nghẹt mũi vang lên bên kia đầu dây:

-Alô….Ơ, ai đấy ạ? (sao lần nào nói chuyện với Huy tôi cũng dối trá nhỉ?)


-Alô. Đây là số máy của Tùng đúng không ạ?


-Uh. Ah. Mình là Tùng đây. Bạn là…. (tôi không hoàn thành nổi câu nói của mình. Nhưng may thay Huy tiếp)


-Mình là Huy bạn của Cường. Hy vọng bạn còn nhớ mình


-Ah Huy à. Có việc gì mà gọi cho mình vậy.


-Tối nay, chúng mình gặp nhau được không? Nói chuyện một chút.


-Cậu định tán mình à? Định cướp mình từ tay Cường hả? Không có cửa đâu (lại dối trá rồi. Lại cái kiểu nói chuyện như chọc họng ấy. Thề có Chúa mới biết vì sao tôi lại nói câu ấy).


-Ah không, Cường nhớ mình nói chuyện với bạn một chút.


-Nó ton hót cái gì với cậu về mình hả?


…. Tôi làm Huy không biết nói gì với tôi nữa. Huy chỉ biết im lăng khá lâu. Phải một lúc sau Huy mới nói tiếp:


-Mình nghĩ rằng có thể mình là người ngoài cuộc sẽ có cái nhìn tỉnh táo hơn thì sao….? Ý mình là….. Liệu cậu có thể


Tôi thầm chửi Huy trong bụng sao mà ngu, sao mà ngốc thế không biết. Cường nó đối xử cho như thế mà vẫn còn bao đồng đi lo chuyện của nó. Ngu ơi là ngu. Ngừoi đâu mà tốt bụng, ngu đến thế hả giời. Đã ốm thì không lo nghỉ ngơi đi. Sao mà tôi thấy xót xa quá đi mất. Tôi nghĩ Huy cũng đã khổ tâm nhiều rôi. Tôi không nên làm khổ Huy nữa. Từ nãy đến giờ gần 10 phút điện thoại rồi. Người đâu mà đần thế không biết. Tôi nói:


-Được rồi. Để xem cậu định thế nào nào?


-Cảm ơn cậu đã đồng ý gặp mình. Vẫn chỗ hôm nọ nhé. Vẫn 8h thôi. Có được không? Hay là chỗ khác hả cậu? Tùy cậu thôi


-Chố ấy, 8h. Ok. Nói nhiều, nhức đầu quá đi mất.


Tôi cúp máy. Người đâu mà đần, ngốc thế không biết. Làm đây khổ tâm quá. Cứ ngồi thế này thì chắc là tôi cũng chẳng thể làm việc được. Thôi save hết lại ra ngoài đi loanh quanh hy vọng sẽ cảm thấy khá hơn. Tôi ra công viên Thủ Lệ ngồi đó hóng gió mát của hồ Thủ Lệ. Ngồi ngắm hồ nước trong xanh trước mặt, gió thổi mặt nước sóng sánh. Gió thổi lá cây lay động. Tôi ngồi nhìn những đôi yêu nhau dắt tay nhau đi dạo trong công viên. Họ ôm hôn nhau trên chiếc ghế đá bên cạnh tôi, cách tôi không xa. Tôi đã ôm hôn đã âu yếm rồi làm bao nhiêu người bật khóc vì tôi. Nhưng đâu mới là tình yêu thực sự của mình. Huy ư? Không lẽ nào. Tôi và Huy chỉ tâm tình qua chat sao tôi lại quý con người này đến thế. Thậm chí đến tay Huy tôi còn chưa được cầm. Đây là mối quan hệ gay thuần túy tình cảm đầu tiên mà tôi có. Những lần trước chỉ một hai câu hỏi tên tuổi. Xem mặt, xem hàng là hẹn nhau đi nhà nghỉ. Lại rên rỉ, lại ướt át. Sáng hôm sau tin nhắn yêu đương gửi đến máy tôi ào ào. Nếu tôi cảm thấy ưng thì reply mà không ưng thì xóa. Cứ thế cứ thế. Và đâu mới là tình yêu thực sự của mình. Liệu tôi đã biết yêu là gì chưa? Một câu hỏi ngớ ngẩn nhỉ? Đẹp trai, dái bự như tôi, lên giường như cơm bữa mà bảo chưa yêu bao giờ à? Thật chẳng ai định nghĩa được chữ yêu…. Tôi cứ ngồi như thế cho đến khi phố lên đèn. Tôi phi xe về nhà ăn vội bát cơm. Tắm rửa sạch sẽ và chọn cho mình bộ cánh mà tôi ưng ý nhất.
Buồn cười thật đấy, lần đầu tiên tôi cẩn trọng trong cách ăn mặc trong một cuộc hẹn gặp mặt gay như vậy. Những lần trươc thì tôi vớ gì mặc nấy, chẳng tắm, chẳng gội, chẳng bôi nước hoa. Nhưng mà chúng nó vẫn khen đẹp khen thơm như thường. Nghĩ đến đó tôi định dẹp bộ cánh ấy đi. Mình đâu có phải đi hẹn hò đâu cơ chứ. Nhưng nghĩ sao tôi lại mặc nó vào. Bản thân tôi cũng thấy yêu cái chàng trai trong gương là tôi đấy chứ. Nhìn tôi như là một ca sĩ sắp lên sân khấu vậy. Tôi nhìn đồng hồ 7h15 rồi. Có lẽ tôi phải đi thôi. Không để Huy chờ. Khi tôi bước xuống nhà chuẩn bị đi. Bố mẹ tôi có vẻ ngạc nhiên lắm và có vẻ hơi tủm tỉm. Lần đầu tiên thấy tôi ăn mặc trịnh trọng như vậy mà. Bố tôi hỏi:
-Con trai tôi hôm nay đi hẹn hò hả?
-Dạ không ạ! Con có hen với khách thôi ạ.
Tôi cứ cười thầm trên suốt con đường. Khoảng 8h kém 15 tôi đến nơi. Đây cũng là lần đầu tiên tôi đến sớm trong một cuộc hẹn gặp gay. Lúc tôi đỗ xe đến trước cổng quán café thì tôi cũng thấy Huy đang lấy vé xe. Huy đút vé xe vào túi quần và lấy một cái ống hút bạc hà thông mũi ra đưa lên mũi và hít và cái. Khổ thân ốm thế kia mà vẫn còn đi lo chuyện bao đồng. Tôi đợi cho Huy đi vào quán thì tôi mới vào quán gửi xe.
Huy đã vào rồi. Còn tôi thì vẫn đứng ngoài quán làm ra vẻ như đang chờ ai. Nhưng thực ra là tôi đang đứng đó và nghĩ rằng mình sẽ làm gì đây. Nói gì đây. Tôi phải làm sao để giữ bình tĩnh đây. Phải 5 phút sau tôi mới thở mạnh một cái và bước chân vào quán. Huy đang ngồi đó với cốc nước lọc trên bàn. Hình như cậu ta đang chờ tôi. Vừa nhìn thấy tôi. Huy nở nụ cười thân thiện và vẫy tay ra hiệu để tôi biết chỗ mà Huy ngồi. Nụ cười xấu tệ ấy lại làm nhịp tim tôi loạn lên mới kinh chứ. Nhưng tôi vẫn cố giữ bộ mặt lạnh tanh. Tôi tiến đến chỗ Huy đang ngồi. Tôi ngồi xuống và cố tỏ ra vẻ khó chịu như cái lần đầu tôi gặp Huy với câu nói:

-Thế nào? Có chuyện gì nào?


-Ah uh, nói chuyện một chút thôi mà


-Không có thời gian mà tán chuyện với bạn đâu


Tôi cứ giả vờ tỏ ra vẻ không hợp tác như thế để kết thúc sớm cuộc nói chuyện này một mặt tôi muốn Huy về sớm để còn nghỉ ngơi. Mặt khác tôi sợ nếu tôi cứ ngồi thế này với Huy thế này thì tôi sẽ không chịu nổi mà làm lộ chuyện mất. Vì quả thật tôi muốn ôm chầm lấy cậu ta quá rồi. Huy lại nở nụ cười thân thiện:


-Thôi đựoc rồi. Mình hỏi thăm một chút đựoc không?


Huy im lặng chờ phản ứng của tôi. Cái đồ đần đáng thương này sao làm tôi khổ thân quá. Không biết phải làm gì. Chẳng nhẽ tiếp tục choảnh chọe làm khổ Huy. Hay là ngồi đây để cố kiềm nén cảm xúc, lại dối trá. Tôi phải làm gì đây. Chẳng biết sao. Tôi lại gật đầu. Huy tiếp tục:


-Gần đây cậu hạnh phúc với Cường chứ?


-Cậu hỏi chuyện đó làm gì?


-Uh, thì mình quan tâm đến 2 bạn thì hỏi thôi.


-Đúng là dở hơi tòan đi lo chuyện người khác.


-Uh, sao cũng đựơc. Nhưng mà mình quý Cường. Và cậu là bạn trai của Cường nên mình cũng quý cậu. Và mình thực sự quan tâm đến 2 bạn và mong rằng 2 bạn sẽ có một mối quan hệ lâu bền chứ không chóng vánh như các gay khác.


Huy nói chuyện quá thông minh. Và xem ra có kỹ năng đàm phán và thuyết phục. Chỉ cần vài câu nói. Cậu ấy làm tôi có muốn tỏ vẻ khó chịu cũng không được. Tôi nghĩ đây là cơ hội để tôi dần dần cho Huy biết mọi sự thật về tôi:


-Mình xin lỗi đã cáu với bạn một cách vô lý. Nhưng thực sự là…..


-Không sao đâu. Cậu cứ nói đi. Mình nghe


-Cậu đã biết mình. Và chắc cậu cũng có thể đoán ra mình là một hotboy. Số ngừoi mình đã làm chuyện ấy không phải ít.


-Mình hiểu.


-Nói ra cậu có cười mình là đồ Sở Khanh cũng không sao. Nhưng sự thật là mình đến với Cường chẳng qua là muốn thay đổi bạn tình thôi. Mình chưa bao giờ biết có cảm giác yêu thực sự. Cậu tin điều đó không?


-Mình tin. Và rất nhiều gay là như vậy. Nhưng mình không biết làm thế nào để thay đổi đựoc điều đó.


-Mình đã nhiều lần muốn thay đổi. Nhưng cái trò chơi xác thịt đó quá hấp dẫn và mình không thể thoát ra. Nhưng mình đã gặp được một người mình yêu thực sự.


-Cậu ấy đẹp trai lắm phải không?

-Không, cậu ấy xấu nhất trong số những người mình đã gặp.


-Nếu vậy thì cũng…. Mình chỉ sợ người mới còn đẹp trai hơn cả Cường thì…..


-Ý cậu là mình lại chán Cường và muốn tìm bạn tình mới phải không? Mình hiểu ý bạn muốn nói gì. Nhưng mà ngừoi đó và mình chỉ chat với nhau thôi. Thậm chí còn chưa gặp mặt, còn chưa cầm tay nói gì đến chuyện ấy.


-Chắc là cậu ấy nói chuyện duyên lắm và tốt nữa.


Tôi định nói là giống như cậu ấy. Nhưng không hiểu sao tôi lại nói “Uh”. Huy tiếp:


-Vậy cậu định tính sao với Cường?


-Có lẽ tôi sẽ nói với Cường lúc nào đó thích hợp. Hay là cậu nó giúp mình được không?


Huy có vẻ hơi ái ngại. Huy nói:


-Có lẽ cậu tự nói sẽ tốt hơn…


Tôi định nói Huy là người ngoài tự nói sẽ tốt hơn. Nhưng tôi lại sợ sẽ khó cho Huy nếu nay mai tôi không chịu đựoc và nói rằng tôi yêu Huy. Thì Huy sẽ cảm thấy khó xử với Cường lắm. Có lẽ tôi phải tự giải quyết chuyện phức tạp này. Có lẽ cũng giống như những lần trước thôi. Cũng lại nước mắt, lại van xin, lại chửi rủa rồi lại bỏ đi thôi. Tôi nói với Huy:


-Thôi để đấy mình nói cho. Cậu thật tốt.


-Uh, không sao. Hy vọng đây là sẽ là tình yêu thực sự của cậu. Chúc cậu sẽ đựoc hạnh phúc thực sự.


Tôi ra về và thực sự trong lòng cảm thấy hơi ngổn ngang. Tôi cảm thấy nhẹ nhàng hơi đôi chút vì tôi đã nói cho Huy nghe được một phần sự thật về tôi. Nhưng tôi cũng cảm thấy lo lắng không biết phải làm gì tiếp theo để Huy chấp nhận rằng Bình – người vẫn chat với Huy hàng đêm là tôi. Nhưng trước mắt cứ thế đã.


-Thế nào hả anh?


Tôi đã im lặng được hơn 5 phút. Có lẽ tôi phải nhận lời gặp Cường thôi, để nói cho Cường biết sự thật này. Đã hơn 1 tháng nay Cường khổ vì tôi đủ rồi.


-OK. Chúng mình gặp nhau nhé. 8h30. Anh qua chỗ em nhé. Chào em. Hẹn gặp lại em chút nữa


-Cảm ơn anh. Em hôn anh một cái đựoc không?


-Đựoc rồi. Anh cúp máy nhé


Tôi cúp máy. Đã 1 tháng nay, tôi chat với Huy hằng đêm. Còn gần như tôi không gặp Cường cũng không gọi cho Cường. Có chăng tôi chỉ miễn cưỡng trả lời Cường khi Cường gọi hỏi thăm tôi thôi. Tôi luôn tìm ra lý do để thoái thác việc đi chơi với Cường. Vậy là một tháng rồi. Vậy là tôi đã là kẻ dối trá với cả Cường và Huy trong một tháng quá. Thật đáng kinh tởm. Tôi kinh tởm chính con người tôi….


Cường bước ra từ ngõ nhỏ ra con đường lớn nơi tôi đang chờ Cường. Cường có vẻ hơi gầy và hốc hác hơn trước dù Cường vẫn cố nở nụ cười thật tươi khi gặp tôi. Nhưng rõ ràng là tôi có thể nhận ra là Cường buồn vì tôi trong suốt một tháng qua. Điều đó càng thôi thúc tôi sẽ phải chính thức kết thúc mối quan hệ này. Có lẽ Cường sẽ đau đớn lắm nhưng để như thế này thì nó sẽ làm Cường đổ gục mất. Tôi tự nhủ rằng “Cường ơi. Tha lỗi cho anh nhé”. Cường ngồi lên sau xe tôi:

-Mình đi Cosmos nhé anh.


-Thôi hôm nay mình đi công viên thôi. Anh có chuyện muốn…. tâm sự.


-Nhưng mà…. Ah, thôi cũng được em ạ


Tôi định sẽ đưa Cường đi chơi đâu đó thật vui vẻ lần cuối. Nhưng lại sợ Cường sẽ khóc ở chỗ đông người thì không hay chút nào. Tôi lại tự nhủ lòng mình “Xin lỗi em rất nhiều”.
Công viên Lê nin hôm nay cũng không đông lắm. Chúng tôi ngồi xuống ghế đá. Cường liền ôm lấy cánh tay tôi và nói:


-Nhớ cưng nhiều lắm. Biết không?


-Em dạo này có quen thêm gay nào mới không?


-Thì vẫn có người add nick. Nói chuyện đôi chút. Nhưng thời gian này em hay cáu vì nhớ anh. Nên cũng không thiết chuyện trò với ai cả


-Em không nên như thế. Em cũng nên có thêm một mối quan hệ với các gay khác. Có những lúc chúng mình có chuyện thì còn có người để chia sẻ.


-Chúng mình thì có chuyện gì hả anh?


-Uh thì…..


Thật khó nói ra điều này. Nhưng tôi phải lấy hết can đảm để nói điều đó.


-Em biết đó, trước khi đến với em. Anh đã có nhiều chàng trai khác. Và anh chia tay họ đều là vì anh….


-Em biết mà. Em cũng thế. Nhưng từ ngày em gặp anh. Em cảm thấy anh thực sự là người mà em cần tìm….


-Nhưng tiếc là anh không…..


Nói đến đó tôi có thể cảm nhận thấy vòng tay của Cường ở bên cánh tay trái của tôi hơi khẽ run lên. Nhưng tôi vẫn tiếp tục lấy hết sự can đảm để nói ra điều đó


-Anh cũng giống em. Anh cũng tìm được ngừoi anh yêu thực sự chứ không phải chỉ để làm chuyện đó. Và người đó không phải là….


Chỉ nói đến đó tôi quay sang nhìn Cường. Khuôn mặt Cường đã ướt đẫm nước mắt. Nhưng Cường càng níu lấy tay tôi chặt hơn. Cừong làm tôi không biết phải làm gì. Phải một lúc sau. Cương mới cất giọng nói méo mó vì khóc của mình để hỏi tôi:


-Cậu ta…. Cậu ta chắc là cái gì cũng hơn em?


-Không, em ạ. Cái gì cũng thua em cả.


-Chắc là cậu ta có cái gì đó mà em không có. Nên…


-Thôi em đừng có so sánh nữa. Anh cũng không hiểu cái gì đã làm cho anh yêu cậu ta đến thế. Anh nghĩ là em sẽ tìm được một ai đó tốt hơn anh mà.


-Nhưng cái quan trọng là con tim em đã thuộc về anh. Chứ không phải là cái này