DMCA.com Protection Status

Thứ Bảy, 12 tháng 4, 2014

Tôi đang ngủ say giấc thì nghe tiếng la in ỏi
“Á……………… chết rồi trể giờ đi học rồi” - tôi mở mắt ra xem chuyện gì, thấy tiểu thư cuốn cuồn gôm hết tập vở của mình chạy phắng lên lầu, tôi nhìn đồng hồ thì thấy đồng hồ chỉ điểm 7h sáng.
“Oh ,,, oh…. “ - tôi dụi mắt và ngáp dài

“này anh còn ngáp nửa, mau kêu người chuẩn bị xe cho tôi mau lên” - tôi nhanh chân chạy ra và nói với mấy tên bảo vệ lực sỉ ở đằng trước nhà.

Có lẽ chưa đến 15p thì tiểu thư đã chuẩn bị xong rồi, nhưng mà không có đẹp và tươm tất như những ngày bình thường, chạy xuống lầu thật nhanh, xọt hai chân vào đôi giày búp bê. Trước khi đi và nói với tôi rằng

“Nè, nhớ chuẩn bị đồ ăn trưa cho tôi đó nghe chưa?” - nói xong là tiểu thư chạy đi mất, thế là căn nhà chỉ còn một mình tôi. Thế là tôi với chức danh osin to lớn đi dọn dẹp hết tất cả từ trên lầu xuống dưới đất, làm miệt mài cho đến khi chuẩn bị bữa cơm trưa cho tiểu thư. Để xem trưa nay cho tiểu thư ăn gì nhỉ? hay là cơm với trứng chiên đi nhỉ? như vậy sẽ tiện hơn.

Chưa đầy 20p tôi đã chuẩn bị mọi thứ, tài xế chở tôi đến trường học của tiểu thư. Tôi cầm điện thoại và nhắn tin cho tiểu thư:
tôi: tiểu thư ơi có đồ ăn rồi nè?
tiểu thư xinh đẹp: đợi chút ra liền.

Chừng 5p sau là tiểu thư ra với vẻ mặt hý hửng khi thấy tôi đang cầm cơm cho tiểu thư.

“Anh nấu món gì vậy hả?”
“Ah cơm với trứng chiên thịt ah”
“uhm… để xem nào?”
“Ê …” - cái giọng của một đứa con gái lạ chẳng biết kêu ai, tôi nhìn xung quanh “tiểu thư nhà ta làm gì ở đây vậy nhỉ?” , cuối cùng cũng nhìn thấy cô gái đó,hình như cô gái này gặp hôm bữa đi ăn KFC ah, chính là người mời tiểu thư dự sinh nhật.
“Làm gì thì liên quan gì tới Quỳnh”
“anh ta là ai vậy?” - cô ta nhìn tôi từ chân lên tới đầu
“là ai có liên quan gì tới Quỳnh”
“sao không chứ? nhìn cũng bảnh trai? xài điện thoại xịn? đi bằng xe hơi tới ah”
“ah tôi là …. “- tôi tính trả lời thì “ui da” - một cái dặm thật mạnh vào chân tôi
“là bạn trai của Trân được chưa? người sẽ ra mắt vào buổi tiệc sinh nhật của Quỳnh”
“Vậy ah” - tôi nhìn thấy cặp mắt đầy sự ghen gét của cô ta “chào anh” - cô ta muốn bắt tay tôi
“ờ .. chào quỳnh” - nhưng tôi bị bắt tay thế bởi tiểu thư -
“hì hì ..” - tiểu thư cười sau đó quay lại và nói với tôi “ thôi anh về đi, cảm ơn anh về bua trưa đã tự làm cho em nha, em sẽ ăn hết nó” - nói xong tiểu thư hôn má tôi một cái làm cho tôi bất ngờ và đứng hình.
“Uhm… vậy anh về ha, chiều tan học anh sẽ đón em”
“Dạ, anh về nha”
“Hạnh phúc thật đó, thôi đi vào không làm phiền sự hạnh phúc của hai người” - nói xong Quỳnh quay phắt đi thật nhanh

“Nè” - tiểu thư nói tôi -” không có nghĩ gì hết nha, chỉ là đóng kịch thôi ah”
“ờ .. vậy thôi tôi về”

Suốt trên đường đi về tôi luôn nhớ về cái hôn bất ngờ đó, tôi dùng tay rờ má của mình, không biết là mơ hay là thật nửa, sao tôi muốn thử lại lần nửa thế này. nhưng nghĩ lại tiểu thư nói “chỉ là đóng kịch” tôi hơi hơi buồn.

Buổi chiều tôi đến đón tiểu thư , tôi bước vào trong trường dòm dom ngó ngó xung quanh để kiếm tiểu thư, thấy tiểu thư đi chung với đám bạn của mình và có cả Quỳnh trong đó nửa.
“Anh! Em ở đây nè” - tiểu thư nhảy cẩn lên quơ tay
“Ủa? ai dạ?” - những người bạn của tiểu thư hỏi
“Bạn trai của nó chứ ai?” - Quỳnh đáp và liếc mắt

Tiểu thư thấy tôi liền cặp vào tay của tôi, cười rất tươi, tôi cũng bị hớp hồn theo.
“Em học có mệt không?”
“Hihi … dạ không?”
“Trời ơi … có bạn trai đến đón luôn sướng quá nha” - những cô bạn nói với tiểu thư
“đương nhiên rồi” - tiểu thư cười đắc chí và đáp lại
“mình về thôi anh, đi ăn xong chúng ta đi dạo, rồi anh dạy cho em học nữa, sắp tới kiểm tra rồi”
“uhn.. mình đi thôi em”

Thế là tiểu thư khoác tay tôi lên xe cho đến khi gần về nhà.
“Hì hì … tính khoác tay đến tối hả?” - tôi chọc
“Không có … quên chứ bộ”
“Ủa? vậy ăn xong lát mình có đi dạo không?”
“Anh muốn đi dạo hả?”
“Uhm,,, ở nhà hơi ngộp ra ngoài cho thoáng”
“uhm.. ok”

Gần chiều tối tôi và tiểu thư tản bộ đi ra ngoài gần nhà, khu đó là một con đường sạch sẽ, hai bên là hai hàng xe hơi, đúng là nơi chỉ dành cho những người có tiền và giàu có. Có những người lớn tuổi đi tập thể dụng, các bạn thanh thiếu niên thì chạy bộ còn tôi và tiểu thư thi đi bộ.
Đi trên đoạn đường mà cả hai chẳng ai nói chuyện với nhau thế là tôi bắt chuyện trước.

“Hình như kiểm tra xong là mình đi sinh nhật của Quỳnh phải không?”
“uh…”
“Tiểu thư có gì không vui ah?” - tôi hỏi thăm
“cũng không biết nửa, kiểm tra sắp tới không biết là có làm bài được không?”
“Tôi cũng kiểm tra mà tiểu thư lo gì?”
“Anh khác tui khác”
“ờ …” - tôi cười và gãi đầu -”nhưng mà không sao đâu đã có gia sư ở đây” - tôi vỗ ngực
“uhm.. gia sư nông dân chứ gì” - tiểu thư cười khúc khích
“nông dân mà học giỏi là được rồi mà”
“mà nè, điện thoại anh xài rành chưa? đừng có lọng ngọng lúc ở sinh nhật thì quê lắm đó”
“chưa rành lắm, nhưng cũng cố gắng”
“uhm… nó có nhiều chức năng lắm, không biết thì hỏi tôi”
“có phải nó lên được mạng không?”
“đương nhiên… anh có thể xem phim trên nó, coi báo, đọc sách ở nó “
“wow… tiện vậy hả? nó có dạy cho mình học không?”
“Có luôn”
“vậy tiểu thư chỉ tôi xài cái đó nha, cái này là tôi bó tay rồi”

Tôi và tiểu thư đến chiếc ghế đá cạnh chiếc hồ lớn đang phun nước.
“làm người yêu của tiểu thư thì phải như thế nào?” - tôi hỏi
“ah… phải xành điệu, bảnh trai, ga lăng, vui vẻ”
“vậy thôi ha? nhưng sành điệu là xài đồ sịn hả?”
“không! ăn nói đi đứng mọi thứ phải tuyệt đối tốt”
“vậy tiểu thư phải dạy cho tôi cách ăn đi đứng và nói chuyện đi chứ”
“uhm…” - thế là tiểu thư chỉ cho tôi mọi thứ, haiz… sao mà nhiều vậy nhỉ? nhưng tôi thấy tốt nhất là lúc đó ai hỏi thì trả lời, còn không thì cứ cười với mọi người là được. Nói những gì đơn giản mà ai cũng hiểu.

“Chết…” - tôi nhớ ra một chuyện quan trọng
“sao vậy?”
“bạn trai cũ của tiểu thư biết mặt tôi đó, làm sao tôi có thể dự sinh nhật đây?”
“thiệt hả? sao biết mặt anh được?”
“tôi bị bạn trai tiểu thư đánh mà”
“có chuyện đó sao?” - tiểu thư không biết về việc này
“uhm… có đó, tại vì thấy tiểu thư bị bạn trai dằn co nên tôi vào can suy ra bị đánh”- tiểu thư im lặng khi nghe tôi nói như vậy.
“Xin lỗi anh” - mặt tiểu thư buồn
“thôi không sao đâu mà, bữa đó mình hóa trang chút chắc bạn trai của tiểu thư ko nhận ra đâu”
“mà anh không cần hóa trang đâu, cái tên đó nhiều khi đánh người ta xong cũng chẳng nhớ người mình đánh là ai, hắn chẳng nhớ gì đâu, cứ tin tôi đi”
“mà anh chàng người yêu cũ của tiểu thư tên gì vậy?”
“anh ta ah! Tên là Khanh”
“UHm… Quỳnh, Khanh” - tôi nghĩ nghĩ và xoa càm
“Anh đang nghĩ cái gì đó?” - tiểu thư đánh tôi
“ah.. nghĩ tới nếu các bạn của tiểu thư hỏi tôi làm gì thì tôi trả lời sao?”
“thì anh nói là anh đang ôn thi đại học giống như hiện tại”
“uhm.. vậy được rồi! hehe….”
Và những ngày sau đó tôi và tiểu thư rất tập trung học và làm bài, những cũng không quên tập vào vai người yêu của tiểu thư. Khi học chung với nhau tôi là người chỉ có khi gõ đầu tiểu thư vì tiểu thư làm sai mà còn cãi rất khí thế, nhưng khi vào vai người yêu của tiểu thư thì tôi bị  ngược lại, và gần như mỗi lần tôi đến trường của tiểu thư thì cứ như là người ở trên hành tinh nào xuống, tôi cứ bị dòm ngó bởi các nữ sinh, quần áo tôi mặc ra ngoài bây giờ là những bộ đồ mà tiểu thư mua cho tôi. Khá mắc tiền và cũng rất đẹp, bản thân tôi cũng rất thích được mặc nó vì chưa bao giờ nghĩ rằng có ngày mình sẽ mặc những bộ đồ như thế này.

Cảm giác thân thuộc với tiểu thư lúc nào tôi cũng không còn để ý tới, khi thấy tiểu thư học mệt tôi luôn tìm kiếm những món ngon trên mạng để làm cho tiểu thư ăn, có sức mà học để chiến đấu với bài kiếm tra sắp tới. Tôi cũng thắc mắc một điều là ba mẹ của tiểu thư đang ở đâu mà để cho tiểu thư một mình với những người cận vệ xung quanh. Nhưng tôi nghĩ chắc hẳn có gì đó đặc biệt mà tôi chưa được khám phá ra.

Và thứ 6, ngày kiếm tra đã tới.

Tôi đã chuẩn bị mọi thứ tốt nhất cho cả hai để làm bài tốt nhất. Khi tiểu thư xuống lầu tôi mỉm cười và nói
"Thế nào! Sẵn sàng cho bài kiếm tra rồi chứ tiểu thư?"
"H,,,,mmm.... hog biết nửa, thấy lo lo làm sao ah?"
"Tự tin lên nào, cả tuần qua ôn và học cứ thế mà làm, làm bài thi phải bình tỉnh, câu dễ làm trước, câu khó làm sau."
"uhm... sẽ cố gắng, cố lên nào!"  tiểu thư dơ tay quyết tâm, làm tôi cũng cảm thấy vui.
Khi đua tiểu thư tơi trường rồi tôi cũng đi đến trường của tôi. Vừa tới nơi tôi nhận được tin nhắn.
Tiểu thư xinh đẹp: hihi... quên nửa, anh cũng thi tốt nha.
Tôi: cám ơn tiểu thư :)

Cả tôi và tiểu thư cùng trải qua thời gian 90p trong lớp , tôi tập trung làm những phần dễ và những câu chắc điểm, trong lớp tôi học đến phút 60 thì đã có người nộp bài, tôi cảm thấy hơi rung khi có nhiều người nộp sớm trông họ rất tự tin về phần bài làm của mình.Tôi làm bài xong ở phút 80 nhưng không dám nộp vì sợ mình sai gì, nên tôi dò thật kỉ khi tiếng trống đánh hết giờ tôi đi lên nộp bài. Thế là phần kiểm tra chất lượng của tôi đã xong. 90 phút căn thẳng cũng được giải tỏa, không biết tiểu thư làm bài sao nhỉ? chắc giờ nảy cũng nộp bài xong hết rồi.

Tôi đi đến trường của tiểu thư và gọi tiểu thư ra ở trước cổng trường.
"Trân ơi anh ở đây nè!" - tôi nhảy lên vẩy tay khi thấy tiểu thư bước ra khỏi cổng trường, thấy tôi nhưng không hề có một nụ cười , tôi không biết là tiểu thư làm bài có tốt không?
"Tiểu thư sao vậy? làm bài không tốt hả?" - nhìn vẻ mặt bí xị của tiểu thư tôi đoán như vậy, tiểu thư im lặng nhìn tôi không trả lời rồi lủi thủi đi về phía trước, tôi không biết chuyện gì nhưng tôi nghĩ chắc có chuyện gì rất tệ đã xảy ra, tiểu thư đi phía trước còn tôi thì đi phía sau giữ một khoảng cách nhất định. Nhưng đi được một lúc thì tiểu thư dừng lại, quay lại nhìn tôi. Chạy nhanh về phía tôi và la lên
"yeah.... em làm bài rất là tốt, cám ơn anh" - tiểu thư vui mừng ôm cổ tôi cứng ngắt quay vòng vòng -"cám ơn anh"- luôn miệng nói ra câu đó
"hihi.... " - tôi cũng vòng tay qua lại để ôm tiểu thư lúc này tôi cảm thấy vòng tay của tôi đủ lớn để ôm và bảo vệ người con gái này, chưa bao giờ tôi thấy tiểu thư vui như thế này, cứ như một đứa trẻ được nhận quà từ ông già noel vậy. "sao tiểu thư biết mình làm tốt? tiểu thư dò bài với bạn hả?"
"không có hỏi bạn, đưa kết quả cho thầy xem, thầy nói làm rất tốt"- tiểu thư trả lời nhưng vẫn ôm lấy tôi.
"ah … ah ….. tính ôm tới lúc nào đây hả?"

Tiểu thư buôn tôi ra và mặt hơi đỏ, nét e thẹn làm tôi cũng cảm thấy mắc cười.
“xin lỗi “ - tiểu thư ngại
“thôi không sao đâu, vậy chúng ta đi ăn mừng đi”
“ủa? anh làm  bài được không?”
“hì hì … cũng chưa biết nửa, chắc phải đợi kết quả thôi ah,nhưng không quá tệ đâu”
“chúng ta đi ăn KFC đi ha”
“thôi chúng ta nay đi ra chợ mua đồ ăn về nhà mình làm tiệc ở ngoài trời đi, nhà có sân ăn ở ngoài sẽ rất là vui đó” - ý kiến của tôi đưa ra
“công nhận nha” - tiểu thư đánh vào vai tôi một cái
“sao hả?”
“có lúc suy nghĩ của anh cũng tuyệt vời đó chứ, em thích đó nha”
“hì hì … nông dân cũng có suy nghĩ hay chứ bộ, bây giờ mình về nhà cất hết tập vỡ sau đó đi ra chợ mua đồ tươi về chế biến ha, anh mới học được vài món trên mạng đó, công nhận cái điện thoại này xài hay thật”

Một lúc sau xe đến đón tôi và tiểu thư về nhà. Nhiều khi tôi suy nghĩ có lúc xưng anh với tiểu thư có lúc xưng là tôi, ôi ngôi xưng lộn xộn quá, xưng anh luôn cho rồi, dù gì thì tôi cũng lớn hơn tiểu thư mà.Về đến nhà niềm vui của tiểu thư chưa hết, quá vui khi làm bài rất tốt mà, tôi cũng biết một điều là các anh vệ sĩ trong nhà cũng đang thắc mắc là tại sao tiểu thư lại như vây. Nhưng cũng là lần đầu tiên tôi nhìn thấy nụ cười của các anh vệ sĩ siu ngầu đó.

Khi tiểu thư bước ra ngoài đi mua đồ chung với tôi thì tôi nói ý kiến của mình
“tiểu thư có xe đạp không?”
“có, ủa mà chi dạ?”
“đi xe đạp ra chợ, tập thể dục luôn”
“nhưng em không biết chạy xe đạp”
“thì anh chỡ em đi”
“tiểu thư ah nguy hiểm lắm” - người vệ sĩ lên tiếng
“tôi không sao đâu mà, mấy anh khéo lo”
“ah!” - tôi nghĩ ra sáng kiến -” các anh thay đồ bình thường đi, nếu mặc đồ nghiêm túc như vậy thì mọi người sẽ để ý mất, cũng phải cất đi để mắt thoải mái, như vậy các anh cũng dễ bảo vệ tiểu thư hơn” - tôi nói xong thì hai anh vệ sĩ nhìn nhau sau đó nhìn tiểu thư
“hehe.. các anh cứ làm theo lời anh ấy đi, như vậy mọi người cũng thoải mái nửa, các anh lấy xe đạp trong kho ra đi, kiểm tra luôn nha, hôm nay chúng ta ăn mừng lớn thôi” - tiểu thư vung tay cứ như là thoát đi khỏi sự ràng buộc nào đó.
Đi ra chợ cùng với tiểu thư hình như tôi đoán rằng có lẻ lần đầu tiên tiểu thư ra chợ mua thức ăn tươi như thế này, cái mặt thích thú khi thấy mấy con cá đang vung vẩy trong thau nước, gương mặt nhăn nhó khi thấy những thịt bò treo lên, những người bán thịt cầm những con dao thật to chặt thịt, tiểu thư thấy và cứ núp núp sau lưng của tôi.

Đến chỗ bán rau thì tiểu thư có vẻ hý hửng hơn vì rau thôi đâu có gì đâu mà phải sợ. Thế là tiểu thư xung phong lựa rau, giống như lấy lại tinh thần hỏi này bị sợ hú vía với những ông chặt thịt cao to. Tôi nhìn tìm và nhìn xem rau nào tươi thì lấy. nhưng tôi phát hiện có một con sâu nhỏ màu xanh nằm trên mặt rau, nên nhìn sơ chắc không ai để ý. Tôi nghĩ có trò vui rồi đây.

“Tiểu thư ơi… bên tay phải phía trên có bó rau cải xanh kìa”
“Uh uh … tươi quá, lấy được ah” - tiểu thư chồm tới lấy nó
“tiểu thư ơi … hìh như trên rau có sâu” - tôi giả ngơ như mới phát hiện nhưng từ lâu tôi đã thấy nó trước rồi
“Á…….” - tiểu thư quăn bó rau lên quầy rau la vang hết cả chợ điều nghe, tôi tự hỏi mình có đùa quá đáng không nhỉ? nhưng đều tôi không ngờ là tiểu thư ôm chặt lấy tôi cứng ngắt không buôn làm tôi cũng cứng đơ cả người - “nó ghê quá” - tiểu thư lúc này trông như một đứa trẻ mới bị ai ăn hiếp, mà tôi nghi người ăn hiếp chính là tôi.

Đi chợ xong cả tôi và tiểu thư lăn xã vào bếp sau đó sẽ chuẩn bị bữa tiệc nhỏ ngoài trời.
Khi mọi thứ đã hoàn tất.
“Nào chúng ta nâng ly ăn mừng nào” - tiểu thư cầm ly cam dắt của mình va nói
“hì hì … ăn mừng cho chúng ta vượt qua kì thi suông sẽ, tự thưởng cho những ngày ôn bài thức khuya.” - tôi cũng nâng ly cùng với tiểu thư
“hì hì .. ăn thôi, chắc hôm nay món ăn sẽ rất là ngon”
“đương nhiên phải ngon chứ tiểu thư, do chính tay tôi làm mà”
“è… anh mà làm ngon được như vậy là phải có tay tôi giúp vào biết chưa?” - cái mặt đắc thắng của tiểu thư làm tôi nhớ lại cái vẻ mặt sợ con sâu khác nhau một trời một vực
“haha…” - tôi cười phá lên
“nè… cười cái gì đó” - tiểu thư cau mày
“nhớ chuyện đi chợ hồi chiều tiểuu thư gặp sâu, rồi chuyện làm bếp cái gì tiểu thư cũng hậu đậu hết nên mắc cười chứ sao”
“E^ …. anh là osin nông dân của tôi đó, lặng quặng tôi đuổi việc anh bây giờ biết chưa?”
“dạ dạ … nông dân không dám chọc nữa”
“uh,... ngày mai phải chuẩn bị thật kỉ càng đó, những gì dặn là phải nhớ đó nha, bể show là tôi sẽ giết anh đó” - tiểu thư chỉa con dao vào phía tôi
“dạ dạ… em biết rồi, cho em xin nha” - tôi nhe răng cười

Chỉ nói qua nói lại vài câu thế thôi rồi chúng tôi cũng dùng tiệc nhỏ vui vẻ với nhau, tôi kể rất nhiều chuyện ở dưới quê lúc tôi còn nhỏ cho tiểu thư nghe, nghe đến khúc nào là tiểu thư cười hả hê tới đó. Nhưng lòng tôi vẫn thắc mắc ba mẹ tiểu thư đâu mà để cho tiểu thư sống một mình trong căn nhà to lớn thế này, có thể tiểu thư được toàn vẹn về vật chất nhưng trong tình cảm chắc tiểu thư có vẻ thiếu rất nhiều.

“Mà công nhận anh nấu ăn ngon thật đó, tôi chọn osin cũng hợp lý đó chứ” - mặt cười te tét của tiểu thư nói xong là cho miếng thịt vào miệng
“thế phải tăng lương cho tôi đấy!”
“òe…. không có đâu, anh mà làm không tốt ngày mai hả?...” - mặt hâm dọa
“rồi rồi… biết rồi mà,,,,”
Chúng tôi dùng xong thì cùng nhau dọn dẹp, hôm nay chắc tôi được phụ thôi chứ bình thường thì các bạn biết rồi đó, một mình tôi làm hết mọi thứ chứ tiểu thư là chỉ có ngồi chỉ tay năm ngón và tôi phục vụ tiểu thư thôi.

Lúc tôi lau tay khi rữa chén xong thì tiểu thư đứng đó cứ nhìn tôi hoài
“sao tiểu thư cứ nhìn tôi hoài vậy? bộ dính lọ nghẹ hả?”
“thì em xem thử ngày mai anh sẽ là bạn trai của em thì như thế nào nhỉ?”
“thì cũng là anh thôi” - tôi nhún vai
“không ý em là ngày mai có thể anh sẽ rất khác sao?”
“không khác đâu có thể khác hơn là ngày mai sẽ đẹp trai hơn, thơm hơn, ít nói”
“ủa? sao không nói nhiều?” - tiểu thư ngồi ở trên bàn bếp chống càm nói chuyện với tôi
“nói nhiều thì làm sao tạo ra vẻ sang trọng như tiểu thư muốn”
“uhm… cũng đúng, ah lên phòng của anh đi , lên thử đồ cho em xem lựa đồ sẵn luôn mai khỏi phải mắc công”
“ok” - tôi đồng ý ngay

Tiểu thư lấy ra mọi thứ và sau đó bắt tôi phải thử cho tiểu thư xem, lúc tôi cầm quần áo đi vào nhà tắm thì tiểu thư hỏi
“ủa? anh đem quần áo đi đâu vậy?”
“anh đi thay đồ” - lúc này tôi mới chợt nhớ ra rằng thôi chết, nếu tiểu thư bắt tôi thay áo trước mặt thì sao? tôi có phải là trai đâu
“uhm… anh lịch sự đó chứ nhiều thằng con trai cứ lột áo lột đồ trước mặt con gái thật là vô duyên” - nghe câu này xong tôi mừng hết lớn
“hì hì … vậy thôi tôi thay trước mặt tiểu thư ha” - tôi chọc
“đi vô bên trong thay đồ” - giọng hơi gằng nên tôi cũng hơi sợ nên đi vào trong thay.

Tôi mặc vào bộ quần áo đẹp cũng ngắm mình trong gương, cũng khá đẹp trai đó, tôi cũng thích bộ quần áo mình đang mặc, một chiếc áo thun trắng bên ngoài khoác một chiếc áo sơ mi đen cộng với chiếc quần jean xanh khá vừa vặn. Nó không quá teen nhưng cũng không quá cứng. Nó có vẻ hợp với tôi đấy.  Tôi bước ra cho tiểu thư xem thì tiểu thư gật đầu hài lòng và tiểu thư lấy đôi giày converse đen cho tôi mang vào. Một bộ quần áo hoàn chỉnh. Tiểu thư lùi xa xa một chút để nhìn tổng quát rõ hơn, cứ bắt tôi quay một vòng hai vòng ba vòng và quay ngược lại.

“Quá tuyệt vời, không ngờ mình chọn đồ quá đẹp”
“chứ không phải người đẹp nên mặc đồ gì cũng đẹp sao. hehe..”
“anh hay quá ha!” - lúc này tiểu thư bước đến gần tôi hơn để chỉnh cho quần áo tôi được chỉnh chu hơn -”ah anh nên vuót tóc một chút như thế này thì coi bộ sẽ bảnh trai hơn nhiều”

1phút sau khi được vúôt tóc
“Good! Bạn trai của mình thật lộng lẫy, thế nào tụi bạn sẽ phải ngạc nhiên cho mà xem, đứng yên đó em sẽ chụp hình lại, anh làm gì mà đứng đơ như vậy hả”
“tôi cũng không biết làm gì”
“tạo dáng chụp hình đó, như thế này này” - tiểu thư làm sao là tôi làm như vậy, thế là tôi được vài tấm ảnh để xem tôi như thế nào.
“wow” - ngay bản thân tôi cũng phải bất ngờ khi nhìn chính mình trong ảnh, một anh chàng khá điển trai có nụ cười thân thiện.
“một hình ảnh khá tuyệt vời! thôi vậy được rồi, tối rồi, chúc anh ngủ ngon, ngày mai anh phải hoàn thành tốt nhiệm vụ đó”
“ok, chúc em ngủ ngon”

Chiều khoảng 5h thì cả tôi và tiểu thư đều chuẩn bị, hình tượng tiểu thư tạo cho tôi tối hôm qua thì hôm nay cũng y chan như vậy. Trước khi đi tiểu thư bắt tôi mở miệng thật to, tiểu thư xịt gì đó, vào miệng của tôi mà tôi thấy nó the the.
“đó là khử mùi đó, nói chuyện cho nó thơm” - xịt tôi xong thì tiểu thư cũng xịt vào miệng mình một ít, tiểu thư hôm nay cũng dễ thương quá chừng, diện một chiếc váy trắng xanh nước biển nhạt, đi với đôi giày búp bê, có điều hôm nay cột tóc đuôi gà. Mấy thẳng con trai thấy tiểu thư xinh thế này thì chắc chắn đứa nào cũng phải theo đuổi cua ngã cho bằng được.  Mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng tôi và tiểu thư cùng đến bữa tiệc sinh nhật của Quỳnh, tôi không biết cô bạn đó sẽ nghĩ gì khi thấy tôi và tiểu thư đến dự bữa tiệc, chính cô ta thách thức điều đó mà.

Chiếc xe dừng lại một căn biệt thự khá to, nhưng nếu nhìn kỉ thì nó nhỏ hơn nhà của tiểu thư, đúng là con nhà giàu thật có người tiếp đón dẫn vào bên trong.  Vào bên trong thì có rất nhiều người, ngạc nhiên rằng mọi ánh mắt đều hướng về tiểu thư và tôi, tiểu thư đang choàng tay đi bên cạnh tôi, tôi có một chút run và sợ

“Tiểu thư ơi sao ai cũng nhìn mình vậy?”- tôi nói nhỏ và nhìn lại tất cả mọi người
“không sao đâu, anh cứ bình tỉnh, người ta gặp anh chào anh thì cứ cười bắt tay với họ là được rồi, còn lại để cho em lo”
“uhm…”

Phải công nhận rằng khu vườn trước căn biệt thự khá rộng, mọi người hình như dùng tiệc đứng với nhau, có những bồi bàn bưng rượu, họ đem rượu đến mời chúng tôi, nhưng sao vẫn không thấy nhân vật chính của buổi tiệc chính là Quỳnh nhỉ? Chắc là cô ấy tiếp bạn của mình nên không thấy chúng tôi.

“ủa? sao không thấy Quỳnh bạn của tiểu thư đâu?” - tôi hỏi tiểu thư
“uhm… không biết cô ta đi đâu” - tôi thì cứ nhỉn tổng quát xung quanh khi tôi nhìn lên phía trên thì thấy Quỳnh, cô ta đang nhìn chúng tôi từ trên cao nhìn xuống, vẻ mặt cô ta không vui thì phải, sao mà căng thẳng thế, nhìn từ xa tôi chỉ đoán được như vậy
“Quỳnh ở trên kia kìa tiểu thư ơi” - nghe tôi nói xong thì tiểu thư ngước đầu lên
“ủa? đâu có đâu?” - tôi nhìn lại thì thấy mất tích đâu rồi

“Tiểu thư Trân tìm gì trên đó vậy?” - Quynh xuat hiện làm tôi hơi giật mình
“hì hì … ngắm khung cảnh thôi ah chứ không có gì hết” - tiểu thư cười và trả lời, nhưng tôi thấy hai người họ có vẻ căn đấy.
“anh ấy là ….” - Quỳnh thắc mắc khi thấy tôi đứng bên cạnh Tiểu Thư
“là bạn trai của Trân”
“chào em! Anh tên là Trần Thanh” - tôi cười và bắt tay với Quỳnh, Quỳnh nhìn tôi không chớp mắt làm tôi cũng thấy ngại
“chào anh” - Quỳnh cũng chào lại nhưng sau đó liếc tiểu thư - “hai người thật là xứng đôi đó”
“cám ơn Quỳnh” - tiểu thư khá dức khoác khi nói chuyện với Quỳnh nhưng vẫn cười tươi như hoa -” ủa Khanh đâu? hôm nay không thấy anh ấy”
“ah… anh ấy sẽ đến sau, thôi mọi người cứ dùng tự nhiên đi nha, Quỳnh đi tiếp mấy bạn khác đây, ah quên nửa, anh chàng của Trân đẹp trai lắm đấy” - nói xong Quỳnh đi đến những người bạn nói chuyện vui vẻ những vẫn không quên liếc mắt xem chúng tôi đang làm gì.

Khoảng một lát sau thì Khanh bạn trai cũ của tiểu thư và đồng thời là người yêu mới của Quỳnh đến đây rất là hoành tráng khi hắn bước vào thì mọi người cũng phải trầm trồ xem, hắn tặng món quà khá to, có thể nói là to nhất trong các quà tặng mà những người bạn tặng cho Quỳnh. Đúng là con của đại gia tiền xài không hết, bản thân nghĩ lại nếu tôi giàu như thế này chắc tôi sẽ không cư xử như chúng, dù gì bản thân cũng lớn hơn Quỳnh, Khanh đến 4 tuổi. Hắn di ngang qua tôi và tiểu thư và cũng chẳng hề quan tâm sự có mặt của Trân. Hăn đi được hai bước thì quay lại.
“Ủa? ai đây? Trân ah, nhìn xinh vậy?” - nói cứ như mĩa  mai người ta ấy nhỉ -” còn đây là ….” - hắn nhìn tôi từ chân xuống dưới, tôi thì hồi hộp sợ hắn nhìn ra mình
“là bạn trai của em” - Trân tức giận khi vẻ mặt của hắn
“chào anh, anh bảnh trai lắm đây, thôi Khanh đi vào với bạn gái mình đây” - tôi cười bắt tay gật đầu, còn hắn thì tới bên bạn gái trao quà và còn hôn nhau, Trân bực mình nhưng Trân nói là
“Thật là may mắn! khi em không tiếp tục với anh ấy nửa, nhìn cách anh ấy kìa, thật là tởm” - Trân dị ứng với hắn ta
“miễn em không thấy anh tởm là được rồi. hehe…” - một câu hài hước có thể làm cho tình hình bớt căn thẳng.

ALO ALO … MỌI NGƯỜI TẬP TRUNG NÀO! (TIẾNG LOA LỚN) HÔM NAY LÀ SINH NHẬT CỦA ĐẠI TIỂU THƯ QUỲNH, CHÚNG TA CÙNG CHÚC MỪNG SINH NHẬT CỦA ĐẠI TIỂU THƯ NÀO. KẾ BÊN TIỂU THƯ CHÍNH LÀ NGƯỜI BẠN TRAI RẤT TUYỆT VỜI, HÔM NAY ANH TA MANG TỚI MÓN QUÀ RẤT LỚN CHÚNG TA SẼ MỜ QUÀ CỦA ANH ẤY NHE.

MỘT CON GẤU BÔNG RẤT LỚN QUÝ VỊ.
Tiểu thư hôn nhẹ lên má của Khanh khiến mọi người hoan hô vỗ tay rất nhiều. Tiểu thư cầm miro và nói “NẾU HÔM NAY CHÚNG TA CHỈ ĂN UỐNG VÀ NHẢY NHÓT THÌ SẼ RẤT NHÀM CHÁM, HÔM NAY LÀ SINH NHẬT CỦA QUỲNH, QUỲNH MUỐN CÓ GÌ ĐÓ THẬT ĐẶC BIỆT TRONG NGÀY SINH NHẬT CỦA MÌNH, CHÍNH LÀ QUỲNH MUỐN THÁCH ĐẤU VỚI TRÂN CÙNG VỚI NGƯỜI BẠN TRAI”

CÓ BA VÒNG ĐỂ BIẾT AI LÀ NGƯỜI CHIẾN THẮNG

VÒNG 1: BỊT MẮT ĐẬP HỘP
VÒNG 2: NÉM PHI TIÊU BIT Mắt
VÒNG 3 : BƠI LỘI

“TRÒ CHƠI THỨ NHẤT! BAN TRAI SẼ CỖNG NGƯỜI BẠN GÁI TRÊN LƯNG SAU ĐÓ TIẾN TƠI NƠI CÓ NHỮNG CHIẾC HỘP GIẤY KHÁ CỨNG,N PHẢI DÙNG CÂY ĐẬP BỂ NÓ, BẠN GÁI PHẢI BỊT MẮT, NGƯỜI BẠN TRAI SẼ HƯỚNG DẪN”

Haiz… đi ăn sinh nhật mà cũng phải thách đấu nửa sao? Hai người này có thù hằn với nhau nhiều thật. Nhưng vòng 1 thì tôi tin chắc là qua được. Vòng hai ném phi tiểu tôi chưa bao giờ thì làm sao đây? còn vòng 3 thì không sợ tôi là chuyên gia bơi đây, ở dưới quê không đứa nào bơi lại tôi hết.

Tôi với tiểu thư tvới Quỳnh và Khanh. Có vẻ hơi khó khăn khi họ lên lên người tôi và Khanh vì họ mặc váy mà. Tôi quen với việc khiên vác nên việc đưa tiểu thư lên lưng và chạy thẳng tới chiếc hộp khá dể dàng với tôi, mọi người khá bất ngờ khi chàng trai đi bên cạnh tiểu thu là có sức khỏe tốt hơn những người con trai khác. Cặp đôi Trân và Quỳnh được mọi người quan hô cỗ vũ rất nhiều.

“Anh ơi chạy từ từ thôi em té mất” - tiểu thư sợ vì tiểu thư không thấy gì cả
“không sao đâu em, em nghe anh nói đánh phía nào thì đánh nha, chúng ta sẽ thắng trò này”
“sao anh tự tin quá vậy?”
“cứ tin ở anh”

Đến trước tôi kêu tiểu thư cứ đánh chính diện dùng đầu của tôi để xác định. Sau đó đưa gạy qua phải trái điểm canh bắt đầu từ vai của tôi. Chỉ cần ba phát đánh là đã kết thúc nhanh gọn lẹ. Còn bên kia thì vẫn chưa xong vào đâu. Tôi để tiểu thư xuống cởi đồ bịt mắt ra, tiểu thư thấy đã đánh bể hết cái hộp. Tiểu thư mừng la vui rất nhièu, mọi người cũng ủng hộ cho cặp đôi của chúng tôi. Tiểu thư làm nhiều trò chọc quê , vì bên tôi đã là 1 VS 0.
Vòng 2 : ném phi tiêu bịt mắt

Ở vòng này thì chỉ có tôi và Khanh thi với nhau thôi. Tôi nhìn được ánh mắt đầy tự tin từ hắn, nhưng mọi người bàn xung quanh tôi nghe là “ trời, vòng này Khanh thắng rồi, không ai ném phi tiêu qua hắn hết” thôi chết tôi rồi, vòng sau bơi lội thì chỉ có tiểu thư bơi với Quỳnh thôi. Làm sao đây? Bị áp chế thế này thua chắc rồi, họ chọn trò chơi toàn theo thế mạnh của họ, nếu để vòng ba bơi lội cho nam thì tôi có thể thắng được để cho tiểu thư không cảm thấy bị quê trước bạn bè.

Phóng phi tiêu thì hắn ném trước, mọi người ai cũng căn thẳng khi nhắm mắt phóng phi tiêu, cú ném thứ nhất trúng vào tâm đỏ, mọi người vỗ tay liên tục cổ vũ hết mình, vẻ mặt không có gì căn thẳng, với hắn đẩy chỉ là gì rất cỏn con, còn với tôi nó thật nặng nề. Lần hai lại trúng vào tâm đỏ, tôi toát mồ hôi hột. Lần thứ ba tôi không dám mở mắt ra xem, tôi nghe tiếng ủ rủ của mọi người. hắn ném trật không trúng hồng tâm. Một chút vui trong lòng nhưng nếu muốn thắng hắn tôi phải ném trúng ba lần.

Khi tôi ném mọi người còn hồi hộp hơn cả hắn, Tiểu Thư gần như nín thở khi thấy tôi thực hiện trò chơi này, tôi chỉ biết ném.

“Bập! Hồng Tâm dính rồi” - tiểu thư la lên

Tôi thì càng căng thẳng hơn. Còn hai phát nếu không trúng thì sẽ tiêu mất,tôi tiếp tục ném phát thứ hai

“bập! Trúng nữa rồi! cố lên anh ! Cố lên anh” - tiểu thư càng la thì mồ hôi của tôi càng chảy dài.

Phát thứ ba là phát quyết định, Khanh có vẻ cũng căn thẳng và một chút tức giận tai sao để phát cuối trượt như vậy, không vào hồng tâm mà là vào mé hồng tâm.

“Bập! Trúng rồi rồi” - tôi có nghe lầm không! lại trúng sao? Vậy là thắng rồi! Tôi mở bịt mắt ra thì Quỳnh bước đến chỗ phóng phi tiểu

“Trung! nhưng thua, nếu tính điểm thì Khanh có số điểm cao hơn, còn Trần Thanh trúng nhưng xa hồng tâm nên điểm ít hơn, nên gián này ta sẽ la 1 vs 1”

Mọi người có lẽ hơi bất ngờ về kết quả như vậy! Nhưng còn một vòng bơi lội quyết định. Mọi người được nghĩ giải lao bồi bổ sức khỏe, sau đó sẽ vào vòng ba, vòng quyết định cho cặp đôi hoàn hảo vào đêm nay. Bơi lội ở đây có một chút khó khăn ở đây, nữ sẽ mặc đồ bơi còn nam sẽ không được mặt đồ bơi, sẽ phải mặt đồ trên người để thi. Bơi tiếp sức, nữ bơi trước sau đó mới tới nam bơi.

“Tiểu thư ơi bơi có quần áo nhất là quần jean nữa, coi bộ khó bơi lắm”
“không sao đâu, lúc học ở trường tôi và Quỳnh là hai đối thủ bơi lội với nhau, Khanh cũng là một người bơi giỏi, nên phải cố gắng hết sức”
“uhm… anh sẽ cố gắng nhưng lỡ thua thì sao? tiểu thư có giận anh không?”
“hì hì … thua thì thôi, cố gắng hết mình, giận anh gì chứ, hôm nay anh làm cho lũ bạn em ai cũng phải lé mắt hết rồi” - tiểu thư cười rất tươi, tôi không còn áp lực nhiều khi tiểu thư không đặt nặng vấn đề đó. Chúng toi được nghĩ giải lao đến 30p nên tôi đi vòng vòng cũng sẵn khởi động, để khỏi bị chuột rút, nhưng vô tình tôi nghe được cuộc nói chuyện với họ Quỳnh và Khanh
“thằng đó ném phi tiêu anh tức thiệt, một thẳng chả biết gì”
“thôi anh đừng quan tâm, vòng ba chúng ta sẽ thắng bây giờ đang la 1 đều mà”
“uhm…”
“hồi nảy em có nhờ một cười bưng ly nước cam có pha một ít thuốc sổ trong đó , bảo đảm Trân sẽ không thi đuôc vòng ba đâu”

Tôi nghe được điều này liền chạy đi kiếm tiểu thư liền, hên quá lúc tôi đến thì chưa có ai đem nước đến. Và một anh bồi bàn đem lại “tiểu thư ơi, cô Quỳnh kêu tôi mang nước cam đến cho cô uống để có sức mà bơi”
“oh. cám ơn anh nhiều”
“chết cha” - tôi giả vờ quơ tay như đang bắt mũi làm đổ ly cam xuống đất, tôi cười thầm trong bụng.

ALO! BÂY GIỜ CHÚNG TA SẼ THI TIẾP VÒNG BA ĐỂ PHÂN ĐỊNH CẶP ĐÔI NÀO SẼ HOÀN HẢO NHẤT ĐÊM NAY NHÉ!