DMCA.com Protection Status

Chủ Nhật, 6 tháng 7, 2014

Những ngày ăn chơi vẫn tiếp tục, mọi thứ vẫn êm đềm, còn tôi thì hồi hộp, lo sợ, ăn ngủ không yên gần cả năm tháng nay. Tôi không biết lúc nào chuyện tồi tệ nhất sẽ xảy ra với tôi và với em. Tôi rất quý, rất kính trọng ông chủ, ông chủ rất tốt với tôi …. Thật là khó nghĩ, nếu tôi là thằng con trai thật sự, thì mọi chuyện đã ổn rồi.

“Này! Anh làm gì mà ngồi ở đây một mình vậy hả?” - Khanh đập vai tôi làm tôi giật mình
“Ah! anh chỉ muốn hóng  mát thôi em” - tôi cười
“Anh có tâm sự gì sao?”
“Đâu có, anh chỉ đang nghĩ về Trân thôi”
“làm em nhớ hồi xưa, em và Trân từng là một cặp … đã vậy … em còn đánh nhau với anh, do em là người gây sự trước nửa, đã vậy ngày hôm nay chính anh đã cứu em thoát khỏi tay bọn du côn đó.. em xin lỗi”
“Có gì đâu, tuổi trẻ tụi em còn cái háo thắng, không chịu nghe ai, nhất là đụng vào cái tôi của chính bản thân, nên tụi em cư xử như vậy, bây giờ tụi em tốt hơn, vậy là anh mừng anh vui rồi” - tôi đánh nhẹ lên vai của Khanh, như an ủi với nó.
“Anh không giận hay ghét em sao?” - Khanh nhìn tôi
“Không! nếu giận hay ghét chú thì anh sẽ không cứu chú đâu. Đừng nghĩ nhiều!”
“Trân là một cô gái rất tốt, đôi lúc cũng yếu đuối, cũng mạnh mẽ, cô ấy thật may mắn khi gặp anh đó Thanh ah, em cảm thấy xấu hổ khi bản thân mình trêu đùa với tình yêu của cô ấy dành cho em, đã vậy còn nặng lời, bạo lực với cô ấy nửa”
“Thật sự lúc đó anh cũng nghĩ em thật là tệ,một thằng con trai không nên làm vậy với một người con gái, con gái mỏng manh dễ vỡ như pha lê vậy”
“Bây giờ Trân có anh ở bên cạnh rồi, cô ấy sẽ được hạnh phúc trọn vẹn” - Khanh nói kèm với nụ cười thật tươi
“Uhm,,,” - tôi mỉm cười nhẹ, lòng tôi nặng triểu khi nghe “hạnh phúc trọn vẹn” cho em. Tôi không biết tôi có làm được hay không nửa? Một thử thách quá lớn
“Em gọi anh là đại ca được không?”
“Sao gọi là đại ca? Anh có phải là đầu đảng hay du côn đâu?”
“Dạ không! Em muốn thể hiện lòng biết ơn và sự tôn trọng dành cho anh thôi”
“Ah! hì hì… vậy cứ gọi anh là Đại Hai Khỏe như vậy hay hơn”
“Dạ! Đại Hai Khỏe!”

Thế là chúng tôi ngồi nói chuyện với nhau cho đến khi Quỳnh và Trân đến chỗ chúng tôi.

“nè, hai ông tướng nói gì mà vui vẻ quá vậy?” - Trân chóng nạnh
“nói xấu phải hem?” - Quỳnh lườm cả hai
“đâu có, tâm sự đàn ông thôi”- Khanh nói
“đàn ông các người toàn bàn về gái” - Quỳnh chắc lưỡi
“đâu có … không tin em hỏi Đại Hai Khỏe đi” - Khanh chỉ qua tôi
“Đại Hai Khỏe” - em và Quỳnh thắc mắc, đồng thanh đọc lên
“Ah… do Khanh thích gọi anh là đại ca, anh chỉnh lại gọi là Đại Hai Khỏe thôi” - tôi giải thích
“thì ra là vậy, hai anh bàn về gái phải không?” - Quỳnh có vẻ không tin
“không có!”  - tôi đính chính
“đó em nghe chưa? anh Hai Khỏe nói là không có” - Khanh tự tin
“Khanh chỉ nói xấu em thôi Quỳnh ah” - mặt tôi tỏ vẻ nghiêm trọng.
“Cái gì?” - Quỳnh phản ứng ngay lập tức
“Đâu có, đâu có … anh nói vậy chết em, chết em chắc luôn ah” - mặt Khanh nhăn nhó
“Hà hà … em xử lý Khanh đi” - tôi đưa tay lên cổ, đưa qua đưa lại.
“Đi ra đây với em” - Quỳnh nhéo tai của Khanh và lôi đi mất.

“Anh ác quá … “ - em cười rồi đến ngồi kế bên tôi
“Có gì đâu … để cho hai đứa mình riêng tư thôi mà” - vai tôi đụng nhẹ vai em
“thiếu gì cách …”
“Cách đó nhìn hai đứa nó cũng dể thương mà”
“Anh cũng nhiều trò thật đấy”
“Hì hì … anh vỗn dĩ nhiều trò từ nhỏ mà” - nhìn em thật đáng yêu cùng với gió biển, gió thổi tóc em tung bay, tay em vuốt tóc để nó vào nếp, nhưng nó không chịu nằm yên một chỗ, vi gió biển khá lớn. - “tóc bay tùm lum” - tôi cười
“hứ .. kệ em”
“nhìn em đáng yêu lắm!”
“Người ta đáng yêu lâu òi”
“Cám ơn em” - tôi nhìn em say đắm

“Cảm ơn về điều gì?” - em không hiểu
“Cảm ơn về tất cả, về tình yêu em dành cho anh, em mang đến niềm vui cuộc sống cho anh, em giúp anh nhận biết về cuộc sống này nhiều hơn, em là tất cả đối với anh, anh sẽ luôn luôn ở bên em, sẽ luôn bảo vệ em bằng hết những gì anh có thể” - tôi nắm chặt lấy bàn tay của em. Em ngã đầu vào vai của tôi, tôi choàng tay qua ôm trọn lấy em. Cảm giác của tôi thật lạ, cứ như đây là lần cuối cùng tôi được vui vẻ, chơi đùa cùng em, được nắm lấy bàn tay nhỏ mềm mại của em,ôm lấy em thật chặt.

Vậy là chúng tôi đã kết thúc chuyến đi chơi, chúng tôi lên xe và đi về nhà. Lúc đầu đi rất hăng hái, lúc về ai cũng mệt. Tựa vào nhau mà ngủ cho đến khi về đến nhà.

“Bye bye anh và Trân” - xe dừng trước cổng biệt thự
“uh,... hẹn một ngày nào đó chúng ta sẽ có chuyến đi chơi vui thế này” - tôi nói
“Về nha Trân anh Thanh” - Quỳnh vui vẻ chào.
“Hôm nay đi chơi vui thiệt đó, đi chơi thoải mái rồi, anh học sẽ ổn hơn, còn chừng hai tháng là anh thi đại học rồi đó.” - em cùng tôi đi vào trong, vừa đi vừa nói
“Uh.. anh sẽ cố” - tôi cười thật tươi với em. - “ah anh có món quà cho em nè” - lúc này tôi và em dừng lại
“ủa gì vậy?” - em thắc mắc, tôi lấy trong túi của mình ra một hộp quà nhỏ màu xanh thắt nơ đỏ.
“anh tặng cho em khi em đạt kết quả tốt cho cuối năm đó”
“thật sao?hihi.. em mở ra xem được không?” - em rất thích khi nhìn thấy món quà tôi đưa cho em.
“Uhm được… quà của em mà”

Em mở nắp quà ra đó là mặt dây chuyền hình cây bốn lá.
“Dể thương quá” - em cầm sợi dây chuyền thật nâng niu, nhìn nó thật chăm chú
“Để anh đeo cho em” - khi đeo cho em tay tôi run lên cầm cập, cố gắng cho nó vào khớp mà vẫn không được.
“Anh làm gì mà lâu vậy?”
“Ah được rồi nè”
“hihi.. đeo ngược rồi”
“ủa?” - tôi nhìn lại đúng là đeo ngược thật -” để anh đeo lại cho em” - tôi liền tháo ra đeo lại -”chỉnh xong rồi” - tôi nhìn em cười toe toét

Chợt em bất ngờ hôn nhẹ ở môi tôi. -”Cám ơn anh” - nụ cười của em làm tim tôi ấm lên. - “Ý hôm nay ba ra đón tụi mình luôn” - tôi chợt quay lại thì thấy ông chủ đang đứng nhìn tôi và em, tôi cảm giác có điều gì không hay, ánh mắt ông chủ nhìn tôi thật khác thường. Tôi giật mình khi Jack bước ra, kéo cặp kính đen xuống, cho tôi nụ cười đầy khinh bỉ.  Em chạy vội đến bên cạnh ba của mình, cứ như một đứa trẻ mới bị lạc vừa tìm được ba mẹ. Tôi vừa bước thêm được vài bước thì những chàng vệ sĩ đến giữ tôi lại. Tôi vùng vẫy. Họ giữ chặt tôi, đem tôi đến gần ông chủ và tên Jack đầy vẻ đắc thắng.

“Ba ba làm gì vậy?” - em không hiểu hành động của ba em, còn tôi thì cảm nhận nó đang tới rất rất gần.
“Tụi bây giữ tiểu thư lại” - Jack ra lệnh
“Buông ra!Ba! Có chuyện gì vậy?” - em mở to mắt khi không biết điều gì
“Còn cậu từ giờ trở đi, đừng bao giờ đến đây nửa, tôi chính thức đuổi cậu ra khỏi đây”
“Sao ba lại đuổi anh ấy, nguyên nhân gì chứ?”
“Nguyên nhân hả?” - ông chủ nổi giận, cầm sấp hình trên tay đưa cho em xem, rồi thẩy sắp hình đó vào mặt tôi -”đó là nguyên nhân” - ảnhrơi xuống đất, tôi nhìn xuống thấy những bức ảnh khi tôi ở trong nhà vệ sinh, khi tôi thay quần áo, tôi mở to mắt ngạc nhiên vô cùng, rồi tôi nhìn sang Jack, hắn liếc mắt lên trời như hắn không phải là người làm việc đó.
“Bác ơi … cho con giải thích” - tôi như van xin
“Đừng nói bất cứ điều gì, ta không muốn nghe điều gì từ con cả,ta có thể chấp nhận tất cả, nhưng tình cảm của con và con gái ta. Ta không chấp nhận được”
“con yêu Trân thật lòng”
“Ta không biết! Đừng bao giờ gặp con của ta nửa, hãy nghĩ đến ta đã làm gì cho con, bây giờ ta yêu cầu con đi ra khỏi chỗ này”

“Ba không được đuổi Thanh đi, con yêu Thanh”
“Đem con gái ta vào trong” - ông chủ ra lệnh, dù tôi và em có chống cự thì cũng vô ích - “Hãy nghe ta nói đây, cầm số tiền này, đi đâu thì đi, đừng bao giờ quay lại đây”
“Con không cần tiền” - tôi nói như khóc
“Không cần tiền thì dát xát lên thành phố làm gì?”
“Đó là tiền con kiếm bằng sức lao động của con, còn đồng tiền này là đồng tiền bắt con phải rời xa Trân”
“Nếu con thương con gái ta, thì rời xa nó”
“Vậy bác làm vậy là bác thương Trân sao? Bác không cho Trân tự do quyết định của mình, luôn ép buộc Trân phải làm theo ý của bác”
“Ta muốn đem đến cho nó những điều tốt nhất”
“Điều tốt nhất bác mang đến cho Trân là cho cô ấy trở lại nhũng tháng ngày cô đơn, đâu khổ, không bạn bè, không tình thương”
“Bốp” - bác tiến đến và tán vào mặt tôi, với vẻ mặt câm giận đầy phẩn nộ -” Vậy điều tốt nhất con dành cho nó, là lôi kéo nó vào cái thế giới bệnh hoạn, đáng lý ra nó phải ở một thế giới tốt hơn, chứ không phải đầy lời xàm tấu, đầy sự tủi nhục, lúc nào cũng phải trốn tránh với cái thứ tình cảm chẳng ra gì”
“Bác …” - tôi nghẹn cả cổ không thốt nổi nên lời
“Vali của cậu đây, ah ko! Vali của cô đây” - bác đặt vali xuống đất bỏ vào trong nhà.

Rồi hai người vệ sĩ không giữ lấy tôi nửa, tôi mất hết sức lực khụy gối xuống đất. Cứ như cả thế giới đè lên vai tôi, khiến tôi không thể đứng vững. Và trời bắt đầu đỗ mưa xuống. Jack đứng nhìn tôi với ánh mắt đầy sự thương hại hắn dành cho tôi.

“Chậc chậc … thật là tội nghiệp” - hắn lắc đầu nhìn tôi, tôi đưa ánh mắt tức giận, hận hắn đến thấu xương. - “mày lấy cây dù cho cô Hai Khỏe mau lên” - tên đàn em đưa tôi cây dù, nhưng tôi không lấy -”không thèm lấy ah, mày để dưới đất đi, cho nó ướt luôn, tao tốt với mày vậy thôi chứ, vậy mà không nhận”

Tôi nhào đến hắn túm lấy cổ hắn của hắn, hắn bất ngờ không làm lại tôi, đàn em của hắn cố gắng kéo tôi ra khỏi hắn, đẩy thật mạnh và tôi té xuống nền đất gạch xi măng. Tôi bị một đám đánh tơi tả dưới mưa.

“Phụt” - hắn phun nước bọt vào người tôi - “liệu hồn đó con, đừng bao giờ tơ tưởng đến Trân nửa, lôi nó ra ngoài cổng” - tôi bị xất người lên, lôi ra ngoài, chúng nó kéo lê tôi dưới đất, tôi nhìn lên trên, tôi thấy em khóc tức tưởi, em cố gắng ghị mạnh cửa để có thể  ra ngoài, bàn tay em đập cửa, mặt em áp sát khi nhìn thấy tôi. Còn tôi cố gắng vùng vẩy dưới cơn mưa. Chúng nó lôi tôi ra ngoài cứ như đang lôi một bịch rác thải, chúng quăng vali vào người tôi. Đóng chặt cảnh cổng cao tường của biệt thự lại. Tôi chồm dậy đứng dịnh vào những thanh sắt khép kín, cố gắng nhìn vào để thấy được em dù chỉ là một ít. Mưa càng lúc càng to, tôi ngước đầu nhìn lên trời, để mặt cho cơn mưa trút xuống.

“AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA” - tôi hét to hết sức có thể, đau như cắt, đau như chưa bao giờ được đau. Tôi mất em thật rồi sao? Tôi không thể để cho em vào tay của Jack được. Hắn gian xảo, hắn quỷ quyệt, hắn là một tên nguy hiểm.Sao ông trời đối xử với tôi tàn nhẫn thế này! Người muốn gì ở tôi cơ chứ. Tôi quay lại dùng tay đập cửa “Mở cửa, mở cửa ...hix hix … mở cửa….” tay tôi đập thật mạnh, nước mắt tôi hòa cùng với mưa. Chân tôi đá vào cánh cửa, sao nó cũng chống lại tôi thế này. Rồi tôi gục đầu dưới cánh cổng lớn, khụy dần cho đến khi chạm đất.
Cơn mưa kéo dài hơn một tiếng đồng hồ và tôi đã ở đó suốt cho đến khi trời tạnh mưa. Tôi đứng dậy khi nghe tiếng cổng mở ra, tôi gặp ông chủ và Jack đi chung với nhau.

“Bác …” - ông chủ không nhìn mặt tôi
“Đứng ở đây cũng vô ích thôi, ta đã nói rồi, con nên đi đi” - rồi ông bước lên xe cùng với Jack. Tôi ấm ức đứng nhìn ông chủ bỏ đi, xung quanh mọi người ai cũng nhìn tôi với ánh mắt khó hiểu, họ cũng không biết tôi là ai, hai tay tôi khoanh lại để trên gối, cuối mặt và ngủ đi lúc nào cũng không biết.

Tôi đã ngồi đó cho đến khi trời tối, việc chờ đời và câu xin như thế này có lẽ là cách duy nhất mà tôi có thể làm. “Tin tin” , ánh đèn của xe hơi chiếu thẳng vào tôi, tôi ngước đầu dậy, mắt nheo nhìn ra thì thấy ông chủ đã về. Tôi vội đứng dậy, nhìn ông với ánh mắt van xin, cái tôi nhận lại của ông là không lấy được một cái nhìn, ông bước thẳng vào nhà đóng xầm cánh cửa lại. Jack ở trên xe, hạ cửa kính.

“chậc chậc …” - hắn lắc đầu, tôi nhìn hắn bằng ánh mắt đầy tức giận và phẩn nộ - “đứng từ sáng đến giờ chắc mỏi chân lắm nhỉ? lại không ăn gì cho một ngày chắc là đói lắm phải không?” - lúc này đàn em của hắn bước xuống xe đưa cho tôi ổ bánh mì - “ăn đi, đói run người rồi kìa” - ánh mắt hành động của hắn xem tôi như một tên ăn mày - “nhìn mày chẳng khác gì tên ăn mày cả Trần Thanh ah”

Tôi cầm lấy ổ bánh rồi nhìn hắn
“Ăn đi, đói lắm rồi” - hắn cười xỉ nhục, tôi liền ném ổ bánh mì vào trong xe trúng ngay vai của hắn, từ cười hắn chuyển sang nhìn với ánh mắt đầy tức giận. Còn tôi thì cười nhếch miệng, tôi không cần sự thương hại của hắn ta. Cửa kính đóng lại và chiếc xe lăn bánh đi.  Có lẽ tôi bây giờ hắn rất là hả dạ. Tôi vẫn đứng đó với những hy vọng vô hình, bắt đầu cảm thấy lạnh, bụng kêu lên vì đói.

“Tin … Tin …” - tiếng kèn xe
“Ủa? sao anh lại ở đây?” - Tiếng của Quỳnh vang lên
“Thì ra là em ah” - tôi nhìn và nói
“Vali” - Quỳnh nhìn xung quanh tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Quỳnh lấy điện thoại bấm bấm hình như gọi cho ai đó. “Alo! Ê mày với anh Thanh giận nhau hả? sao mày để anh Thanh đứng ngoài đường trời tối lạnh như vậy chứ?” - Quỳnh gọi cho em
“Ủa mà có chuyện gì vậy? Tao không hiểu gì hết? ờ ờ … để tao đưa điện thoại cho anh Thanh” - tôi chụp nhanh lấy chiếc điện thoại
“Em ổn không?” - tôi nói như muốn khóc
“Anh ở đó từ trưa đến giờ sao?” - em nói trong tiếng khóc của mình
“Uhm… “ - tôi cười khi nghe giọng nói của em.
“Anh có lạnh không? Anh đói không? Em rất lo cho anh, em muốn ra ngoài với anh lắm, nhưng tất cả các cửa đều bị khóa, em không thể ra ngoài được.”
“Uhm.. anh không sao đâu! Anh sẽ đưa em ra ngoài bằng mọi cách mà anh có thể!”
“Anh đưa điện thoại cho Quỳnh đi, em muốn nói chuyện với Quỳnh một chút” - thế là tôi đưa điện thoại cho Quỳnh, không biết em nói gì với Quỳnh, Quỳnh nhìn tôi từ trên xuống dưới, rồi gật đầu lia lịa “yên tâm đi, được rồi, tao hiểu mà, cứ để cho tao lo”

“Bây giờ anh lên xe đi, rồi về nhà em” - Quỳnh nói với tôi , còn tôi thì không hiểu - “gì mà khó hiểu, cứ qua nhà em đi” - Quỳnh kéo lấy tay của tôi, rồi người tài xế xuống đem vali của tôi vào cốp xe. Quỳnh đưa tôi về nhà của Quỳnh, một lần nửa tôi đến đây không phải là vì thách đấu hay làm bạn trai của Trân, nhưng lần này đến, tôi có cảm giác nơi này tôi sẽ ở tạm một thời gian ngắn. Linh tính cho tôi biết điều đó, hy vọng tụi em tôi không biết gì. Tôi cũng hy vọng chúng không lên thăm tôi đột xuất. Chúng biết tôi thế này chúng sẽ rất buồn.
“Phòng này của anh nè” - Quỳnh chỉ phòng cho tôi
“Uh .. cám ơn em, mà Trân nói gì với em vậy?” - tôi hỏi
“Nói chung là em cũng hiểu một chút về chuyện của hai người, haiz… mà công nhận anh menly thiệt, gọi anh bằng anh cũng quen rồi. Em thì không phân biệt gì cả, vì em cũng có những người bạn cũng giống như anh và Trân” - Quỳnh đứng dựa tường và nói
“Cám ơn em”
“Thôi! Anh tắm rửa đi, nghỉ ngơi một chút, lát có người đem đồ ăn lên cho anh ăn”
“Uhm,... “ - tôi ngồi xuống lòng nặng trĩu
“Anh nghĩ ngơi đi nha” - Quỳnh bước ra.

Tôi ngã lưng xuống giường liền nhắm mắt, nhớ lại chuyện vừa mới xảy ra, nó thật là kinh khủng, những ngày sắp tới sẽ như thế nào đây. Ở trong phòng tắm vòi hoa sen trên đầu tôi xã nước xuống, nước chảy khắp người từ đầu đến chân. Nước hòa lẫn với nước mắt, tôi ngồi sát tường nhà tắm, cứ để cho nước tuôn xuống, đứng ở dưới mưa chưa đủ hay sao? Giờ thì ở trong nhà tắm. Cảm giác như mất hết tất cả, không thể đứng dậy được. Tôi có làm gì sai?

Ba ngày tôi ở trong phòng không đi ra ngoài, tôi lấy điện thoại bàn gọi vào số điện thoại của em, cứ nghe chuông reo bên kia nhưng không thấy em bắt máy, có lẽ tôi gọi rất nhiều và không đếm được mình đã gọi bao nhiêu lần. Có lẽ điện thoại của em đã bị tịch thu. Nếu cứ như vậy hoài thì cuộc sống của tôi và em còn gì là ý nghĩa nửa, khi bị giam trong bốn bức tường như vậy.

“reng reng …” - tôi giật mình khi nghe tiếng điện thoại bàn phòng mình reng lên
“Alo” - tôi nhấc máy
“Trần Thanh đúng không?”
“Dạ!”
“Tôi đây! Ông chủ của cậu, tôi nghĩ tôi cần phải nói chuyện riêng với cậu. Cuối tuân cậu có thời gian không?”
“Dạ!”
“UHm… vậy thì được. Cuối tuần chúng ta sẽ gặp nhau ở nhà hàng gần quán trà sữa, lúc 7h tối”
“Dạ!”

Vậy là cuối tuần tôi sẽ đi gặp ông chủ, không biết điều gì sẽ đến vào ngày cuối tuần đó. “Cố cốc” - tiếng gõ cửa
“Vào đi”
“Trông anh có vẻ căng thẳng quá” - Quỳnh đến xem tôi như thế nào
“Uh… anh nhận được cuộc gọi của ông chủ, ông chủ muốn gặp anh vào cuối tuần này”
“Anh đã đồng ý”
“uhm.. đương nhiên là anh đồng ý chứ, không biết bây giờ Trân sao rồi?” - tôi đứng dậy đi đi lại lại
“Hay là … em sẽ qua thăm Trân, rồi hỏi tình tình như thế nào”
“Ý hay đó..” - tôi vui khi nghe Quỳnh đề nghị như vậy - “Chừng nào em đi”
“Chắc là ngày mai”
“uhm… ngày mai cũng được, nhớ nói với Trân rằng anh rất lo cho Trân, em hỏi Trân như thế nào rồi về cho anh biết nha”
“Em biết rồi, em sẽ hỏi mà… anh đừng quá lo lắng, anh nghỉ ngơi đi nhé” - Quỳnh nắm lấy tay tôi như an ủi rồi đi ra ngoài.

Cả ngày hôm đó tôi bồn chồn lo lắng không biết cuộc gặp gỡ giữa Trân và Quỳnh sẽ như thế nào! Tôi còn không biết là ông chủ có cho Quỳnh vào gặp Trân không? Cầu mong là có, ít nhất ông ta cũng không quá khó khăn cho việc tiếp xúc giữa Trân và Quỳnh. Haiz… Nếu như một người lâm vào tình cảnh của tôi thì họ làm gì? Giải quyết như thế nào với cái mớ hỗn độn đây? Cho đến khi trời xế chiều, tôi đứng ở ngoài chờ Quỳnh . Khi thấy xe vừa về là tôi đã chạy ào ra đón Quỳnh. Quỳnh biết tôi nóng lòng rất biết câu chuyện giữa tôi và Quỳnh là như thế nào.