DMCA.com Protection Status

Thứ Hai, 23 tháng 6, 2014

truyện tình yêu của les

Ánh M
t Người Yêu
PHẦN I
Thu chuẩn bị hành trang bước vào giảng đường đại hoc. Khi Thu vừa đặt chân lên mảnh đất Sài Gòn đầy phồn hoa và náo nhiệt này. Thu ko khỏi ngỡ ngàng trước mọi vật xung quanh, mọi thứ đều lạ lẫm, vì Thu từ nhỏ đã sống ở quê. Và đây là lần đầu tiên mà, hihi.

_Thu con làm gì đứng lớ ngớ đó vậy?
Thu đáp:
_dzạ không có gì, thôi mình đi ba.
Ba vừa đi vừa nói với Thu, bây giờ chúng ta sẽ đi tới nhà cô sáu, cũng may nhà cô sáu ở gần nơi con học, sẽ tiện cho việc đi lại. Và có người giúp ba quản lí con gái. Ông vừa nói dức câu Thu nhanh miệng nói:
_chòi ơi ba làm như con gái của ba quậy lắm vậy đó, con hiền nhất xóm luôn, không ai hiền và ngoan hơn con đâu à nha, và Thu bật cười khanh khách.
Thu tiếp:
_Ba yên tâm đi, con gái của ba vừa lanh lẹ hoạt bát, thông minh nè, đẹp nữa nè, mà lại có võ nữa, nhị đẳng TeaWonDo đâu có phải thường đâu ba...
Cô bé cứ líu lo, và ngây thơ như một đứa trẻ, nhưng diện mạo lại là một thiếu nữ trẻ trung xinh đẹp, làm say đắm trái tim của bao chàng trai
Ba của cô bé, trên môi cũng đang nở một nụ cười đầy hạnh phúc về đứa con gái của mình.
Thu chợt kêu ba:
_Ba ơi con đói quá gòi nà, vì hồi sáng trước khi đi mừng quá, chưa kip ăn nên giờ mới.... hihihi
Vừa lúc đó thì củng đến nơi, đó là một ngôi nhà khá khang trang, từ trong nhà có bóng một người phụ nữ bước ra với dáng vẻ cao ráo, đó là cô sáu. Tuy gần 40 tuổi nhưng cô cũng còn trông khá hấp dẫn, dượng sáu thật may mắn khi cưới được người phụ nữ như cô sáu. Thu quây sang nhìn ba, ba cũng rất đẹp trai, nên mình cũng khá là dễ thương... hhihihi. Thu tự cười một mình.
Qua ngày hôm sau, ba của Thu thì đi về quê, Thu thì đi đến lớp học, vừa lúc đó thầy giáo cũng vừa bước vào, Thu lật đật tìm ngay chỗ ngồi cho mình, không khí im lặng hẳn đi khi thầy cất giọng nói, hôm nay các bạn trong lớp sẽ làm quen với nhau, ngày mai mới bắt đầu khóa học. Ngoài cửa lớp có một cô gái bước vào, với dáng đi rất nhanh nhẹn, khuôn mặt trông rất dễ thương, nhưng có vẽ hơi lạnh lùng, cô gái ấy gật đầu chào thầy, và định bước đi xuống lớp, nhưng thầy đã gọi lại.
Thầy nói:
_Em tự giới thiệu về mình cho các bạn biết được không?
Cô gái gật đầu và nói:
_Mình tên Hùynh Lạc Nghi, 20 tuổi. Cô chào và bước xuống lớp, mà không nói thêm lời nào nữa cả.
Rồi củng đến lược Thu.
Thu đứng lên và nói:
_Mình tên Trương Tuyết Thu, 21 tuổi......
_Còn mình la.....
..........
Thời gian thấm thoát qua nhanh, mới đó mà đã một tháng rồi. Thu vẫn đi học đều và rất chăm chỉ. Và cũng chơi chung với một nhóm bạn cùng lớp.
Đến giờ giải lao, Thu quay ra nói chuyện với mấy người bạn. Vô tình Thu bắt gặp một ánh mắt từ cuối lớp đang nhìn về Thu, đó là ánh mắt của một cô gái, với cái nhìn rất lạ mà từ trước tới giờ Thu chưa từng thấy qua. Nhung Thu không để ý đến, và cô lại tiếp tục trò chuyện cùng bạn bè. Thu có biết đâu sau lưng mình ánh mắt ấy vẫn cứ loé sang mổi khi nhìn thấy Thu. Ánh mắt chứa đựng bao điều, và nó thầm trách Thu sao vô tình quá.
__________________________________________________
PHẦN II
Thu là một cô gái trẻ đẹp, năng động, hoạt bát. Cô bé lên Sài Gòn để học Đại Học, cô đến ở chung nhà của cô sáu, đó là em ruột của ba Thu.
Khi đến trường, Thu quen biết nhiều bạn học cùng lớp, và trong đó có Nghi.
Nghi là một cô gái con nhà giàu có, cha làm giám đốc một công ty Mẹ Nghi cũng là người trong giới kinh tế. Nhưng hai người thường xuyên vắng nhà, trong ngôi nhà ấy chỉ có Nghi và người vú già. Nghi rất buồn về điều này. Cô tỏ ra ít nói, hơi lạnh lùng.
Nghi đã thầm thương Thu, ngay từ lần đầu tiên gặp Thu trong lớp học. Nhưng cô chưa dám thổ lộ điều đó cho Thu biết.
Sau lần Nghi được Thu cứu thoát khỏi tay bọn người xấu. Và hai người đã trở nên thân thiết hơn, hai người đi đâu cũng có bạn có đôi, không rời nhau. Tình cảm của Nghi đối với Thu ngày một sâu hơn, và không có gì thay thế hình ảnh của Thu được.
Nhưng Thu thì lại không như Nghi. Thu coi Nghi là một người bạn thân nhất của mình. Chỉ có tình cảm bạn bè mà thôi. Không có sự hiện hữu của tình yêu ở đây.
Tình bạn thân thiết ấy kéo dài mãi cho đến một ngày, Nghi mời Thu đến nhà mình dự sinh nhật. Trong buổi tiệc ấy chỉ có Thu và Nghi mà thôi. Nghi quá vui mừng vì điều này, nên cô đã uống quá say. Thu cũng say nhưng tỉnh táo hơn Nghi, vì Thu uống ít hơn. Trong lúc say ấy Nghi đã không còn kìm chế được tình cảm của mình đối với Thu, và Nghi đã có những hành động.... xâm phạm thân thể của Thu cùng với những lời nói yêu đương nồng cháy của Nghi dành cho Thu.....
Thu đã hốt hoảng vì điều đó, điều mà từ trước tới nay Thu không hề nghỉ đến. Và Thu đã tìm cách xa lánh Nghi..., cô dùng những lời lẻ cay đắng dành cho Nghi, mặc dù trong tân đáy lòng Thu không hề muốn điều đó, không muốn làm cho người bạn thân nhất của mình phải đau khổ. Nhưng vì gia đình và dư luận, Thu chấp nhận đánh đổ tình bạn ấy..... Cô cũng đau khổ về điều đó.Và người đau khổ nhất trong lúc này chính là Nghi, cô đã mất tất cả, tình bạn lẩn tình yêu...
Trong lần đi lao động do trường tổ chức... Thu đang cùng nhóm bạn trò chuyện vui vẻ... thì Khải (một người bạn học cùng lớp với Thu, chàng ta rất thich Thu) đến mời mọi người cùng đi uống nước, Thu hiểu ý của Khải, anh ta muốn nhân cơ hội này để tiếp xúc với Thu....
Thu đang phân vân là có nên đi hay không,... và cô bé đã quyết định cùng đi với Khải (khi cô nghĩ đến Nghi)......
_______________________________
PHẦN III
Giờ lao động kết thúc, Khải, Thu và các bạn trong nhóm cùng nhau đến một tiệm cafe gần đó. Khải vừa nói vừa cười:
_Các bạn uống gì kêu nha, cứ tự nhiên.
Khải quay sang hỏi Thu:
_Thu uống gì? Khải lấy cho?
Thu mỉm cười nói:
_Cho mình ly rau má được rồi.
Khải đứng dạy nói:
_Ok, có ngay cho người đẹp một ly rau má.
Khi khải vào trong lấy nước, các bạn quay sang nhìn Thu cười và nói:
_Ê Thu, Khải đang trổ tài cua bồ kìa. Anh chàng này biết ga lăng lắm đó nha. Đừng bỏ qua cơ hội này nha. Để tui cua mất đừng tiếc nha, cả đám bạn cười ầm lên.
Khải bước ra với ly nước trong tay.
Đây nước của Thu đây.
Thu lấy tay đở ly nước và nói:
_Cám ơn Khải nha.
.........
Mọi người cười nói vui vẻ. Suốt cả buổi Khải cứ tìm cách hỏi chuyện với Thu, vì rất hiếm có cơ hội ở bên cạnh người đẹp mà.
Qua lần đi uống nước đó, Khải thường xuyên đến bên Thu trò chuyện, tỏ ra quan tâm lo lắng cho cô bé về mọi mặt... và Thu đã chấp nhận sự quan tâm, săn đón đó.Nhưng thực chất Thu chưa có tình cảm gì đối với Khải cả. Cô bé chỉ coi Khải là bạn bình thường mà thôi. Vì cô bé cố tình làm như thế để cho Nghi thấy. Trong những giờ giải lao hai người thường ra ghế đá ngồi và cười nói vui vẻ rất thân thiện. Thu biết trong một góc nhỏ nào đó Nghi đang nhìn mình, quan sát từng cử chỉ hành động của mình, nên Thu đả cố tình tỏ ra thân thiện với Khải như thế.
Nghi đứng lặng lẽ nhìn Thu, với hai hàng nước mắt lăn dài trên má.
Nghi thầm nói:
_ Thu ơi, Thu có biết làm như thế Nghi rất đau, đau lắm Thu có biết không? Thu tưởng làm như thế Nghi thấy, Nghi có thể quên Thu được sao? Hình ảnh của một người đi sâu vào trong tim mình, làm sao dễ dàng và nhanh chóng phai nhạt được chứ? Khó lắm Thu ơi. Chợt cô nhớ đến lời của một bài hát "...khi cố quên là khi lòng nhớ thêm, đời chuyện gì đến sẻ đến, tuy ai bạc bẻo mình vẫn không đành lòng quên..."
Thu đang ngồi đọc sách, thì thấy Nghi đến.
Thu thấy Nghi lúc này gày đi ,gương mặt có vẻ bơ phờ, không còn như lúc trước, Thu thấy vậy cũng đau lòng lắm.
Nghi bước vào, và ngồi xuống đối diện với Thu. Nghi nhìn Thu và nói mà không cần đợi Thu nói lời nào.
_Thu đừng làm như vậy được không Thu?
Thu chợt nhìn Nghi và hỏi:
_Mình làm gì mà không được hả Nghi?
Nghi nhìn Thu với đôi mắt buồn vời vợi, cô nói:
_Thu có ghét, và không muốn nhìn thấy Nghi nữa, thì Nghi sẳng sàng ra đi để Thu không còn nhìn thấy mình, chứ bạn đừng vì muốn né tránh mình mà tìm đến Khải, Nghi biết Thu không hề yêu Khải, Thu đừng nên đùa giỡn với tinh yêu, như thế là rất nguy hiểm Thu có biết không?mình lo cho Thu lắm.
Thu nghe và hiểu, nhưng cô tỏ ra không có gi cả, Thu nói:
_Mình biết mình đang làm gì, cám ơn bạn đã nhắc nhở mình, nhưng điều đó không cần thiết, vì mình và khải yêu nhau thật lòng, tự nguyện đến với nhau, chứ không vì vấn đề gì cả. Chuyện của mình, mình biết tự giải quyết, không cần bạn phải bận tâm về mình.
Thu tiếp: Mình xin lỗi bạn vì có đôi khi mình dùng những lời lẻ xúc phạm đến bạn, bạn đừng giận. Mình không hợp với bạn đâu, và không phải là người tốt để bạn có thể trao gởi tình cảm. Và mình hi vọng bạn sẽ tìm được người thích hợp. Đó là những lời nói thật lòng của mình, chúng ta đã từng là đôi bạn thân của nhau mà, mình không muốn vướn vào con đường này, vì mình còn gia đình mình nữa. Và dư luận xã hội chưa ai nhìn nhận vấn đề này cả.
Hai người ngồi nói chuyện được một lát, thì cô sáu của Thu đi chợ về tới, làm cắt đức câu chuyên của hai người.
Nghi cũng đứng dậy từ giả Thu và cô sáu để ra về. Trong lòng Nghi không giận Thu, mà trái lại càng lo lắng cho cô nhiều hơn, vì chuyên tình giữa cô và Khải.
_____________________________
PHẦN IV
Chiều hôm nay trong lòng Nghi cảm thấy không thoải mái, cô lấy xe chạy vòng vòng trong Sài Gòn mong giải tỏa mọi sự buồn bã trong lòng. Nghi đi được một quảng đường củng khá xa, một lát sau Nghi nhìn xem nơi đây là đâu, thì cô bé chợt nhận ra đây là công viên mà cô thường đến, và nơi đây Nghi đả từng được Thu cứu thoát khỏi tay bọn người xấu và tình bạn giữa hai người cũng bắt đầu từ nơi chốn này. Nghi chợt cười buồn vì không hiểu vì sao mình lại đến nơi này trong khi cô không hề có ý nghỉ đi đến nơi này.
Nghi đang thả bộ trên bải cỏ, chợt cô đứng sựng lại vì nhận ra Thu và Khải đang ngồi nói chuyện phía trước mặt mình. Hai người không nhìn thấy Nghi, vì họ đang ngồi quay mặt về hướng khác. Nghi chợt thoáng nghe Khải hỏi Thu:
_Sao Khải thấy Thu lúc này có vẻ buồn và ít nói quá vậy? có chuyện gì ah, hay là Khải có gì không phải đối với Thu?
Thu trả lời Khải:
_Khải đừng nghỉ lung tung,T hu không có chuyện gì đâu, và Khải không có làm gì để Thu phải buồn cả.
Khải vội nói:
_ Tại Khải thấy Thu lúc này không được vui, ah mà Khải cũng ít thấy Thu chơi chung với Nghi nữa, hai người thân nhau lắm mà, hai người giận nhau ah? Khải thấy Nghi cũng giống Thu vậy đó, cứ buồn buồn làm sao đó. Khải có thể giúp gì được không?
Thu mỉm cười nhìn Khải trả lời:
_Mình và Nghi vẫn bình thường mà, tại gì lúc này Thu có Khải rồi nên phải dành thời gian cho Khải nhiều hơn chớ, phải hôn nà? cô bé mỉm cười tinh nghich.
Thu tiếp: còn Nghi cô ấy cũng có người yêu rồi.
Đứng đằng sau Nghi nghe thấy Thu nói thế, cô buồn và định quay lưng bỏ đi. Bổng Nghi trông thấy có một đám người bước đến bên chỗ Thu và Khải đang ngồi. Nghi nhận ra ngay đó là bọn người đã từng bị Thu đánh, để cứu Nghi thoát khỏi tay chúng, cũng tại nơi công viên này. Nghi cảm thấy rất lo lắng cho Thu.
Bọn chúng đứng trước mặt Thu và lớn giọng nói:
_Nhải ranh, mày còn nhớ mặt tao không, chắc là quên rồi hả? tao ngày nào cũng ở đây, đợi mày đến, đợi quài không thấy đâu, hôm nay mới thấy. Hôm nay mày tiu rồi. Chúng quay sang nhìn Khải và nói, mày là bồ nó hả, vậy thì cho mày cùng đi với nó cho có đôi hen.
Bọn chúng là những tay anh chị trong giang hồ, chúng có máu thù dai lắm. Chúng phải trả thù, ra quai đại ca, không để ai ăn hiếp, hạ thấp. Chúng từng bị đánh gục bởi một cô gái nhỏ nhắn như Thu, nên chúng tỏ ra tức tối phải tìm cách trả thù, để lấy lại danh dự.
Thu và Khải đứng dậy khỏi ghế đá, lúc này Thu cảm thấy lo sợ, vì bọn chúng đông hơn lúc trước nhiều.
Thu nói:
_Các người đừng làm càng nha, đây là nơi công cộng, tui mà la lên, thì mọi người sẻ đến, và công an sẻ bắt các người đó.
Bọn chúng bổng cười ầm lên và lớn tiếng nói:
_Mày có giỏi cứ la đi, thử coi có ai dám lại không.
Vừa nói xong bọn chúng nhào vô đánh Thu và Khải túi bụi. Thu chống cự lại nhưng không nổi, cô cố chạy ra khỏi vòng vây, để thoát thân. Có tiếng nói của một gả nào đó vọng với theo:
_Đừng để nó thoát.
Bổng có một vật nhọn gì đó đâm trúng vào cánh tay trái của Thu, và có một chất gì đó ươn ướt chảy ra. Thu nhìn lại thì thấy cánh tay mình đang chảy máu, có vài gả đang chạy đuổi theo Thu, trên tay hắn đang cầm một con dao nhỏ nhọn hoắc đang tiến thẳng về hướng Thu. Thu cố chống đở lại, nhưng không kịp nữa rồi, Thu nhắm nghiền mắt lại để chờ đón nó. Bỗng có một cánh tay của ai đó đẩy văng Thu ra xa, Thu vội mở mắt ra ngay và la lên:
_Trời ơi, đừng....aaaaa. Tiếng la của Thu đã không ngăn cảng được mũi dao ấy.
PHẦN V
Người đỡ dùm Thu ngọn dao đó chính là Nghi. Thu hốt hoảng chạy đến bên bạn, bọn chúng vừa định tiếp tục tấn công Thu, may mắn lúc đó cảnh sát đến kịp thời, làm mấy gã xấu hốt hoảng tìm đường tháo chạy, cảnh sát đuổi theo truy bắt bọn chúng.
Nghi đả bị mũi dao đâm trúng ngay phía trên ngực một chút, máu ra hơi nhiều. Nghi ngả dài ra mặt đất. Thu đở bạn dựa người vào lòng mình, bàn tay Thu nắm chặt lấy tay Nghi, cô sợ sệt, lo lắng vội vả hỏi Nghi:
_Nghi.. Nghi.. bạn sao rồi? Trời ơi, sao Nghi khờ quá vậy, coi thường bản thân mình mà đi cứu Thu chứ? bạn có biết là mũi dao đó nó có thể lấy tính mạng của bạn không hả? Bạn thật ngu ngốc.
Thu nói với giọng sắp khóc. Thu đang lo cho Nghi, mà quên đi sự đau đớn của chính bản thân mình. Trên cánh tay của Nghi củng đã bị thương, máu ra làm ướt cả cánh tay áo.
Nghi nhìn vào mắt Thu, mỉm cười và nói với Thu:
_Nghi không sao đâu, Thu đừng lo, chỉ là bị chảy máu chút thôi mà. Mà cho dù ngọn dao đó cướp đi tính mạng của mình, mình củng cảm thấy hạnh phúc, vì nếu Thu có chuyện gì thì Nghi không chịu nổi đâu. Thà để Nghi hứng chịu còn hơn.
Nghi không cảm thấy đau đớn mà cô bé đang rất hạnh phúc vì được ở trong vòng tay Thu. Sau đó Nghi đã ngất lịm đi.
Mọi người đến vội vả đưa Thu và Nghi đến bệnh viện. Khải củng được đưa vào bệnh viện, nhưng anh không sao, chỉ bị trày sướt nhẹ, vì bọn chúng không dùng hung khí để tấn công anh.
Khi vào bệnh viên, sau khi Thu được băng bó vết thương xong. Cũng may không chạm tới xương. Còn Nghi thì vẫn nằm mê man, chưa tỉnh, vết thương không gay nguy hiểm cho Nghi, nhưng vì cô bé trong người yếu sức nên chưa hồi phục lại nhanh.
Cảnh sát đã bắt giữ toàn bộ bọn chúng. Cũng may là khi Nghi vừa trong thấy bọn chúng, biết sẽ không ổn, nên Nghi đã báo cảnh sát. Nếu không, thì không biết còn chuyện gì sẽ xảy ra nữa.
Thu ngồi bên cạnh Nghi, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn và nhìn vào khuông mặt khả ái đang chìm trong giấc ngủ ấy. Cô cảm thấy chạnh lòng, và tự hỏi thầm:
_Tại sao mọi chuyện lại ra nông nổi như vầy, trong khi hai người đang có một tình bạn thật đẹp đẻ. Mình hình như củng có tình cảm với cô ấy. Nhưng không phân biệt được ranh giới giữa tình bạn và tình yêu. Có đôi lúc muốn có cô ấy bên cạnh. Thật sự cô ấy yêu mình đến thế sao? bất chấp cả sinh mạng của cô ấy để đổi lấy sinh mạng mình. Tình yêu là cao cả thế sao? vì người mình yêu và sẳng sàng hi sinh tất cả. Cô ấy củng đẹp, dễ thương không thiếu gì bạn trai, nhưng tại sao lại chon yêu người cùng giới? mà lại yêu nhằm ngay mình. Mình đã từ chối tình cảm của cô ấy. Tìm cách xa lánh cô ấy. Chợt Thu cảm thấy tay của Nghi chuyển động trong lòng bàn tay mình. Nghi mở mắt ra nhìn Thu.
_Ah... bạn đã tỉnh lại rồi! Thu reo lên với giọng vui mừng.
Bạn thấy thế nào rồi Nghi? bạn làm mình lo quá.
Nghi nhìn Thu trả lời:
_Mình không sao đâu, chỉ cảm thấy hơi nhức chút thôi. Mình đã nằm đây bao lâu rồi Thu? A'.. vết thương trên cánh tay của Thu nó có nặng lắm không?
Thu trả lời:
_Mình không sao, nó đở nhiều rồi, vài bữa là lành lại thôi.
......
Hai cô bé ngồi trò chuyên với nhau, như lúc còn la đôi bạn thân vậy, không nghĩ ngợi đến những chuyện gì cả.
Ba hôm sau, Nghi xuất viện. Mọi việc vẫn diễn ra bình thường. Hôm nay Nghi đến lớp học, khi cô bé đi ngang qua bàn chổ Thu ngồi, Nghi mỉm cười nhìn bạn.
Thu cũng cười đáp lại Nghi, và Thu lên tiếng hỏi Nghi:
_Sao đi học sớm vậy Nghi? không nghỉ ngơi thêm vài bữa nữa cho khoẻ hẳn rồi hả đi.
Nghi trả lời Thu, nhưng trong lòng không khỏi ngạc nhiên, vì Thu nói chuyện và quan tâm tới mình.
_Nghi cảm thấy khoẻ lắm rồi, vết thương đã khỏi hẳn rồi. Nghỉ học có mấy bữa mà cảm thấy nhớ bạn bè trong lớp quá trời. Nghi nhìn bạn cười rồi đi đến chổ ngồi của mình. Trong lòng tràn đầy sự hân hoan.
Thu chấp nhận tìm lại tình bạn giữa cô và Nghi, nhưng không phải cô chấp nhận tình yêu của Nghi. Chính vì thế cô bé vẫn quan hệ với Khải.
Tối nay, Thu và các bạn sẽ đến dự sinh nhật của một người bạn cùng lớp, vì cô ấy mời tất cả mọi ngươi học chung đến dự. Nên sau khi cô học xong đã tranh thủ thời gian ghé qua giang hàng bán đồ lưu niệm kiếm mua một món quà. Khi ghé vào, tình cờ Thu cũng gặp Nghi đang chon quà.
Thu bước lại bên Nghi và hỏi:
_ Bạn tìm mua quà đi sinh nhật ah? bạn tìm được chưa?
Nghi trả lời:
_ Mình chưa tìm được,c ũng không biết phải mua gì nữa.
Hai người tản ra hai bên đi tìm cho món quà của mình. Sau một hồi tìm kiếm, họ đã bước ra cửa với những món quà đang cầm trên tay. Thu quay sang Nghi vừa nói vừa đưa tay về hướng Nghi:
_Còn đây là món quà Thu tặng Nghi nè.
Nghi cầm món quà Thu tặng, cô bé còn đang đứng ngây người ra vì ngạc nhiên. Trong khi đó Thu đã lên xe đi khuất xa rồi.
__________________________
PHẦN VII
Khi về đến nhà Nghi vội vã mở gói quà mà Thu tặng xem trong đó là gì? Khi mở ra Nghi thấy đó là một vật nhỏ nhỏ xinh xinh hình con thỏ rất dễ thương được đan bởi những cộng dây nơ. Nghi nghĩ có lẽ Thu tự tay làm ra món quà này. Trong lúc này đây Nghi cảm giác được lòng mình như đang lâng lâng tràn ngập niềm vui, mọi vật đều trở nên tươi mới. Tuy chỉ là món quà nhỏ không có giá trị về mặt vật chất, nhưng đối với tinh thần thì lại rất to lớn. Qua món quà này Nghi nghĩ chắc Thu đã chấp nhận tình cảm của mình, nhưng nếu không phải là Thu chấp nhận tình yêu của Nghi đi chăng nữa, thì cũng là Thu đã chấp nhận làm lại tình bạn thân thiết thuở ban đầu giữa hai người, điều đó sẽ tạo cơ hội cho Nghi nhiều hơn trong vấn đề tiếp xúc với Thu.
Tối đến hầu như mọi thành viên trong lớp đã có mặt đông đủ tại nhà Đan Anh để dự sinh nhật của cô. Chủ nhân của buổi tiệc hôm nay thật rực rỡ và lộng lãy trong bộ váy ngắn màu trắng, rất dễ thương và trong trẻo như nụ hồng vừa chớm nở trong màng sương của buổi ban mai.
Mọi người ai cũng vui vẻ nâng ly chúc mừng sinh nhật Đan Anh. Sau khi Thu và Nghi chúc rượu mừng Đan Anh xong, họ cùng nhau tìm chổ ngồi.
Những bản nhạc tình cùng với những bản nhạc sôi động của tuổi trẻ, cứ lần lượt luân phiên nhau cất lên. Bầu không khí của buổi tiệc trở nên sáo động khi có vài nhóm người ra nhảy.
Nghi quay sang nhìn Thu và nói:
_Nghi cám ơn Thu nha, vì món quà hồi trưa này, nó thật là dễ thương, Thu thật khéo tay đó. Vậy mà cho tới hôm nay Nghi mới được biết.
Thu cười với nét mặt hảnh diện và nói:
_Nó xinh lắm phải không? mình cũng cảm thấy như thế. Mẹ Thu chỉ cho Thu làm đó, Nghi thích không? để bữa nào Thu chỉ cho bạn làm ha?
....
Hai người đang trò chuyện vui vẻ thì Khải đến. Anh mỉm cười nhìn Thu và nói:
_Hôm nay mới thấy lại được nụ cười của hai người đẹp đó nha.
Rồi anh nâng ly rượu đang cầm trên tay lên mời Nghi và Thu. Hôm nay là ngày vui nên không có ai từ chối lời mời của Khải cả. Cả ba cùng nâng ly lên và uống cạn.
Khải chìa tay ra mời Thu, khi bản nhạc tình vừa cất lên. Thu nhận lời Khải và cùng anh bước ra. Khải quay sang Nghi cười và nói:
_Khải mượn Thu lát hen?
Nghi mỉm cười nói:
_Hai bạn cứ tự nhiên, Nghi không sao đâu.
Tuy Nghi nói như vậy, nhưng thật sự trong lòng cô không hề muốn điều đó chút nào cả. Nghi ngồi và đưa mắt dõi về hướng Thu. Nghi nhìn Thu và thầm nói:
Hi vọng sẽ có một ngày... sẽ có một ngày.. mình chinh phục được trái tim của cô ấy, mình sẽ được ở bên cạnh Thu, và sẽ có những ngày tháng vui vẽ hạnh phúc bên nhau.
_______________________
PHẦN VIII
Buổi tiệc vui vẻ, náo nức kéo dài đến khuya, và rồi cũng phải đến giờ kết thúc. Mọi người lần lượt chào tạm biệt Đan Anh để ra về.
Khải đến bên Thu và nói:
_Khuya rồi, để Khải đưa Thu về, đi về một mình nguy hiểm lắm.
Nghi đang đưa mắt nhìn theo bóng dáng của hai người dần khuất mờ trong màn đêm tối. Nghi ra về mà nghe lòng buốt giá vì cái lạnh của sương đêm, và sự đơn độc lạnh lẻo của tâm hồn.